Nhìn thấy Tôn Gia Thành lấy cái gì ra, Lâm Dật cùng Lý Sở Hàm đều thờ ơ không động lòng.
Đều lấy tay đút ở trong túi áo khoác trắng, không có bất kỳ động tác gì.
"Những thứ đồ đều miễn đi ạ, bệnh viện có quy định liên quan, chúng tôi không thể nhận những thứ đồ này được, anh cầm về đi." Lý Sở Hàm nói.
Tôn Gia Thành cười cười, cũng không hề có ý tứ thu lại.
"Chủ nhiệm Lý, cô yên tâm, vừa nãy lúc tôi đi vào, ở bên ngoài nhìn một vòng, không ai có thể nghe được chúng ta nói chuyện, cô cứ cầm lấy đi."
"Anh chỉ cần thanh toán tiền chữa bệnh bình thường là được rồi, bệnh viện sẽ cho chúng tôi tiền thưởng tương tự như vậy, ý tốt của anh chúng tôi chân thành ghi nhớ."
Tôn Gia Thành chau mày, nói: "Chủ nhiệm Lý, nơi này một cái ở bên trong là 5000, một cái 3000, các cô sẽ không phải ngại ít đấy chứ."
"Bao nhiêu không quan trọng, bất luận bệnh nhân như thế nào, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức lực vì bệnh nhân, cho dù anh không gửi thì cũng như vậy."
Sắc mặt Tôn Gia Thành có phần quái lạ, sau đó lộ vẻ tức giận, từ bên trong phòng đi ra ngoài.
"Những người này cũng thiệt là, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, tại sao lại không nghe chứ." Lý Sở Hàm không nhịn được nhổ nước bọt nói.
"Tuy nói cách làm không đúng lắm, nhưng là có thể thông cảm được, xem như là nhân chi thường tình." Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
"Đi thôi, sắp đến giờ rồi, chúng ta vào phòng phẫu thuật trước."
"Ca phẫu thuật hôm nay cậu mổ chính, tôi ở bên cạnh quan sát, có sai lầm tôi sẽ sửa lại cho cậu, yên tâm cứ mạnh dạn làm không cần phải sợ."
Với phần thưởng được hệ thống cho, Lâm Dật đã là một bác sĩ lâm sàng hàng đầu rồi.
Về mặt kỹ thuật, đã toàn diện vượt qua Lý Sở Hàm.
Nhưng chuyện này, Lý Sở Hàm cũng không biết, cô ấy chỉ là muốn dùng hết khả năng của mình có thể trợ giúp Lâm Dật nâng cao kỹ thuật của bản thân.
"Không thành vấn đề, có cô ở bên cạnh, tôi liền càng có lòng tin hơn." Lâm Dật cười ha hả nói.
Hai người trò chuyện vài câu, chuẩn bị sẵn sàng những bước chuẩn bị cuối cùng trước khi làm.
Nhưng mới vừa muốn ra ngoài, lại nhìn thấy Tôn Gia Thành đi vào.
"Sao anh lại ở đây?" Lâm Dật hỏi.
Tôn Gia Thành không lên tiếng, lấy ra hai cái phong bì dày hơn, lần nữa đưa tới trước mặt hai người.
"Chủ nhiệm Lý, trong này của cô là mười ngàn, chủ nhiệm Lâm trong này của anh có năm ngàn, lần này hẳn là không ít rồi chứ."
Bị Lý Sở Hàm đánh đuổi, Tôn Gia Thành cố ý bên trong kết luận, bọn họ sở dĩ không nhận, nhất định là do mình đưa quá ít.
Bằng không không ai sẽ chê tiền chứ.
Lần này anh tăng gấp đôi số tiền, bọn họ nhất định sẽ nhận lấy.
"Tôi vừa nãy đã lặp lại rất nhiều lần rồi, bất luận anh chuẩn bị bao nhiêu tiền, tôi cùng chủ nhiệm Lâm cũng sẽ không nhận." Lý Sở Hàm có chút tức giận nói.
Lý Sở Hàm rất kiên nhẫn khi đối mặt với bệnh nhân, nhưng người như Tôn gia Thành lại khiến cô có chút chán ghét.
Đứng ở một bên Lâm Dật phát hiện, bộ dáng Lý Sở Hàm khi tức giận trông còn có chút đáng yêu.
"Tôi đã chuẩn bị nhiều như vậy, các cô vẫn còn chê ít sao?" Tôn Gia Thành nói.
"Tôi đã ..."
Thấy Lý Sở Hàm mất hứng, Lâm Dật nắm lấy tay của cô, che chắn cô ở phía sau lưng, nhìn Tôn Gia Thành nói:
"Có phải anh nghĩ anh đưa tiền cho chúng tôi thì nhất định chúng tôi phải nhận sao?"
"Anh nói gì vậy, tôi cũng không phải có ý đó." Tôn Gia Thành cười ha hả mà nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
"Vậy được, anh đã có lòng như vậy, chúng tôi liền cho anh một cơ hội."
Lâm Dật xoay người, cầm lấy túi xách của Lý Sở Hàm, từ trong đó lấy ra chìa khóa xe RS.
Sau đó anh tháo chiếc đồng hồ kỷ niệm 175 năm Patek Philippe ra khỏi tay.
"Đây là xe của chủ nhiệm Lý, chiếc Koenigsegg RS 31 triệu, đây là chiếc đồng hồ tôi đeo 1750 vạn Patek Philippe. Lấy một chút đồ trên người của hai chúng tôi, anh đưa ra những cái này khẳng định không thích hợp, thừa dịp ca phẫu thuật còn chưa bắt đầu, anh lại trở về chuẩn bị một chút đi."
Nhìn thấy chìa khóa xe của Lý Sở Hàm và đồng hồ của Lâm Dật.
Tôn Gia Thành suýt chút nữa bị dọa sợ tiểu ra quần, đây là lần đầu tiên anh ta ngửi được mùi vị nhiều tiền như vậy.
"Anh, các người lại lái một chiếc xe mắc như vậy, mang một cái đồng hồ mắc như vậy..."
Tôn Gia Thành đã không còn biết nên dùng ngôn từ gì, để hình dung được tâm tình của mình bây giờ.
Đây chính là thế hệ con nhà giàu mà, bằng không cũng mua không được hai thứ đồ này.
Tôn Gia Thành nuốt ngụm nước miếng, trên mặt biểu lộ lúng túng.
"Xin lỗi, đã quấy rầy."
"Anh đi đi, chuyện phẫu thuật anh không cần lo lắng, khẳng định bố của anh sẽ tốt lên thôi."
"Dạ dạ dạ, cảm ơn hai vị chủ nhiệm."
Hai người cũng không tính toán gì với anh ta, mặc dù cách làm của anh ta có phần quá đáng, nhưng tâm thì vẫn tốt.
Bất luận là Lâm Dật hay là Lý Sở Hàm, đều có thể hiểu được.
"Đi thôi, đi phòng phẫu thuật." Lâm Dật đặt chìa khóa xe trở lại, dò hỏi:
"Chiếc xe này lái như thế nào? Có quen hay không."
"Ừm, rất tốt." Lý Sở Hàm lần nữa lộ ra nụ cười, "Nếu như sửa lại một chút, tốc độ hẳn có thể càng nhanh."
"Vậy chiếc xe này giao cho cô, khi nào có thời gian tôi tìm người giúp cô sửa lại một chút." Lâm Dật nói: "Nhưng những chiếc siêu xe như vậy, trước sau cũng không phải dùng để chơi tốc độ, chạy cũng kém chút ý tứ."
"Cậu nói đúng, nhưng tôi cũng không thể nhận xe của cậu, nó quá đắt."
Lý Sở Hàm lắc đầu nói, "Cậu có thể cho tôi mượn để lái, tôi đã rất biết ơn rồi, không thể nào lại lấy đồ của cậu được."
"Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, có đáng là gì chứ."
"Vậy thì tôi cũng không cần." Lý Sở Hàm cố chấp nói: "Tôi còn có một việc muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Buổi chiều lúc đi mua đồ, cậu không cần dành trả tiền, tôi mua cho cậu, có được không?”
Nhìn vào đôi mắt đẹp của Lý Sở Hàm, Lâm Dật không nhịn được cười.
"Là cô muốn mua đồ cho tôi, tại sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?"
"Tôi sợ cậu dành trả tiền trước."
"Vậy được rồi, cho cô một cơ hội biểu hiện."
"Ừ."
Lý Sở Hàm nặng nề gật đầu, tràn đầy mong chờ với chuyến đi buổi chiều.
Đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời, thậm chí còn có chút căng thẳng tay chân luống cuống.
Sau khi quyết định xong chuyện đi dạo phố, hai người tới trước cửa phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy hai người đi tới, Tôn Gia Thành tiến lên đón.
"Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lâm, ca phẫu thuật của bố tôi, trông chờ vào mọi người."
"Yên tâm, không có vấn đề gì."
Nói xong, hai người cùng bước vào phòng phẫu thuật, cùng lúc đó, vợ của Tôn Gia Thành đi tới.
"Nói những cái này cũng vô dụng, tiền đưa cho họ, bọn họ khẳng định làm tốt, chúng ta ở chỗ này đợi kết quả là được rồi."
"Nói thì nói như thế, nhưng người ta căn bản không muốn nhận."
"Không nhận? Anh thực sự một chút đối nhân xử thế cũng không biết à, đưa cái lễ cũng không xong." Tôn Gia Thành bị vợ quở trách:
"Sớm biết em đã đến sớm một chút, tự mình đưa qua, nhất định là chê anh cho quá ít, cho nên mới không nhận, chút chuyện này cũng làm không xong, thực sự là phục anh rồi."
"dcmm." Tôn Gia Thành mắng:
"Chủ nhiệm Lý lái xe hơn 30 triệu, chủ nhiệm Lâm đeo đồng hồ Patek Philippe hơn 10 triệu, chỉ với 8000 của cô, ai mẹ nó có thể coi trọng?!"
------
Dịch: MBMH Translate