Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 491 - Chương 489. Chúng Tôi Không Phải Quan Hệ Trai Gái

Chương 489. Chúng Tôi Không Phải Quan Hệ Trai Gái
Chương 489. Chúng Tôi Không Phải Quan Hệ Trai Gái

“Anh, anh nói cái gì!”

Vợ của Tôn Gia Thành không bình tĩnh nổi nữa, “Anh nói bọn họ đi xe hơn 30 triệu, đeo đồng hồ hơn 10 triệu?!”

“Nếu không thì sao? Nếu như bọn họ không có tiền thì sao có thể từ chối anh.” Tôn Gia Thành nói:

“Lấy giá trị bản thân của bọn họ, cho dù đem hết vốn liếng của chúng ta đưa cho người ta thì người ta cũng không cần.”

“Ngạch... Việc này là em đã trách oan.”

“Không trách em được, lúc anh nhìn thấy chìa khóa xe và cái đồng hồ kia, cũng bị dọa cho mơ hồ.”

Phẫu thuật dự tính là sẽ kết thúc sau ba giờ, nhưng bởi vì kỹ thuật cao siêu của Lâm Dật cho nên sau hai giờ đã hoàn thành phẫu thuật.

Sau khi cuộc phẫu thuật thành công, Lâm Dật và Lý Sở Hàm bỏ khẩu trang xuống, đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Về phần công tác sau đó, sẽ do Kiều Hân và các y tá khác hoàn thành, không cần hai người bọn họ phải làm.

“Bác sĩ, cha của tôi sao rồi?” Tôn Gia Thành kích động hỏi.

“Yên tâm, phẫu thuật rất thành công, bảy ngày sau là có thể xuất viện.”

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”

Đối với Lâm Dật và Lý Sở Hàm thì một tiếng tiếng cám ơn này, tựa hồ còn chân thật hơn nhiều so với là hồng bao.

Mà đối với Lâm Dật mà nói, điều càng làm cho anh cao hứng hơn chính là tiến độ nhiệm vụ đã đạt (4/5), ngày mai còn có một ca phẫu thuật nữa là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ là không biết, nhiệm vụ cuối cùng của cái nghề nghiệp này lại là cái gì.

Hai người trở lại phòng, thu dọn lại một chút đồ vật, không hẹn mà cùng đi ra ngoài, chuẩn bị đi loanh quanh trên đường.

“Cô là đi nhờ xe tới, hay là tự lái xe tới vậy?”

Đi ra khỏi thang máy, Lâm Dật bỗng nhiên hỏi.

“Lái xe của cậu tới.” Lý Sở Hàm có chút ngượng ngùng nói:

“Nhưng tôi sợ người khác trông thấy, cho nên không có lái vào trong bệnh viện, mà tìm một chỗ ở trong tiểu khu để đỗ.”

“Vậy thì lái xe tôi đi.”

“Ừm, được.”

“Cậu bình thường hay mua quần áo ở đâu?” Sau khi lên xe, Lý Sở Hàm hỏi.

“Quảng trường Thời Đại và quảng trường Vạn Đạt, nơi này hình như cách quảng trường Thời Đại không xa, hay là đi nơi đó đi.”

“Vậy thì đi quảng trường Thời Đại.”

Thu nhập của Lý Sở Hàm vẫn luôn ở vào mức tiêu chuẩn.

Tuy mức độ tiêu phí của quảng trường Thời Đại tương đối cao, nhưng lấy thu nhập của cô thì vẫn có thể chi trả được, nếu không thì cô cũng không lái nổi loại xe như Type-R này.

“Được rồi.” Lâm Dật lái xe, đi về phía quảng trường Thời Đại.

“Sửa xe hết bao nhiêu tiền vậy? Người nhà họ Ngụy đã đem tiền cho tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển qua cho cậu.”

“Chuyển cái gì mà chuyển, cô giữ lấy là được rồi.” Lâm Dật nói:

“Bên bãi đỗ xe đã gọi điện thoại tới cho tôi, khoảng một tuần nữa thì xe Type-R của cô mới có thể sửa chữa xong.”

“Vậy tôi sẽ dùng số tiền này để mua quần áo cho cậu.”

Lý Sở Hàm biết, số tiền 100 ngàn này, đối với Lâm Dật mà nói thì không đáng kể. Cho dù cậu ấy không muốn, thì cô cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy để trả lại thôi.

“Để ý những cái kia làm gì, tôi cũng không thiếu chút tiền này.”

“Tại vì trước lúc mẹ tôi qua đời, bà ấy luôn nói với tôi rằng không được lấy đồ của người khác, không nên thiếu đồ của người khác, nếu như thiếu thì phải trả nợ nhanh một chút, dây dưa quá nhiều thì cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”

“Mấy cái tư tưởng đó cũng cũ rồi.” Lâm Dật nói: “Người sống trên đời này, ai có thể sống sạch sẽ chứ.”

“Ừm, tôi đã biết.”

Hai người cùng nhau xuống xe, Lâm Dật nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Sở Hàm hình như là đã nhiều hơn so với lúc trước.

Cánh cửa vẫn luôn đóng kín kia đã có ánh sáng mặt trời chiếu vào.

“Anh chàng kia rất đẹp trai nha.”

“Cậu nhìn gò má của anh ấy xem, góc cạnh rõ ràng, giống như minh tinh trong TV vậy.”

“Hai người các người có thể bình tĩnh một chút hay không.”

Người nói chuyện, là nam sinh đứng bên cạnh nữ sinh, tên là Trần Tuấn Long, mặc một bộ đồ thể thao, đứng thẳng người, nhìn có vẻ vô cùng thành thục.

Nữ sinh vừa nói chuyện bên cạnh là bạn học của Trần Tuấn Long, Vương Nam Nam và Tôn Nghệ Gia.

“Chủ yếu là anh ấy lớn lên quá đẹp trai, đẹp trai hơn nhiều so với nam sinh trong trường chúng ta.”

“Lớn lên đẹp trai thì được cái gì, không phải cũng chỉ lái FAW thôi sao.” Trần Tuấn Long khinh thường nói.

“Ông trời đúng là công bằng nha, cho anh ấy vẻ bề ngoài hoàn mỹ, tại phương diện khác đương nhiên là sẽ kém một chút.” Vương Nam Nam nói.

“Cho nên lớn lên đẹp trai cũng vô dụng, cũng không thể làm ra tiền để tiêu.”

“Anh Long, tôi thấy cậu là đang ghen tị đi.”

“Ghen tị cái cọng lông, dáng dấp của tôi cũng không kém, còn có tiền hơn so với anh ta, về sau còn tham gia làm chính trị, điều kiện của tôi ưu tú hơn nhiều so với anh ta.”

“Cậu là thắng ở bình quân, nhưng vẫn có chút chênh lệch.” Vương Nam Nam nói:

“Nhưng tổng hợp lại thì điều kiện của cậu vẫn ưu tú hơn một chút, dù sao không có tiền thì không có cách nào để sinh tồn.”

“Không có tiền thì chậm rãi kiếm là được, không phải ai sinh ra cũng đã có tiền.” Tôn Nghệ Gia nói, đồng thời, ánh mắt vẫn còn dừng ở trên người Lâm Dật.

Vẻ mặt Vương Nam Nam nghiền ngẫm, cười hì hì nói: “Anh Long, thật ra thái độ của tôi cũng không quan trọng, anh vẫn nên thuyết phục Nghệ Gia trước đi, nếu không thì cô ấy sẽ chạy theo người khác mất.”

“Ai nha, cậu đừng nói mò, tớ không có ý gì khác.”

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tôn Nghệ Gia, Trần Tuấn Long nói:

“Nghệ Gia, tớ cảm thấy cậu còn chưa quá trưởng thành, ở độ tuổi này còn lái FAW, cậu cảm thấy anh ấy có thể có triển vọng gì?”

Lý Sở Hàm đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tuấn Long, vẻ mặt lạnh lùng.

Trên thực tế, cuộc trò chuyện của ba người, Lâm Dật đã sớm nghe thấy, nhưng anh cũng không tức giận chút nào.

Mà chỉ cười đi tới bên cạnh Tôn Nghệ Gia, “Người đẹp, có thể thêm Wechat không?”

“Anh, anh muốn thêm Wechat của tôi sao...”

Gương mặt Tôn Nghệ Gia giống như là bốc lửa vậy, anh chàng đẹp trai như vậy lại muốn thêm Wechat của mình, hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến người ta cảm giác có chút không thể tin được.

“Tiểu tử, cậu cho rằng cậu là ai, Nghệ Gia xưa nay chưa từng cho người lạ Wechat...”

“Anh trai, nick Wechat của anh là gì vậy, để em thêm anh.”

Trần Tuấn Long:…

Lâm Dật đưa mã QR ra, “Cô quét tôi là được.”

“Ừm.”

Tôn Nghệ Gia kích động cầm điện thoại di động, quét mã QR, thêm Wechat của Lâm Dật vào.

“Chúng ta trò chuyện qua Wechat, có thời gian tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

“Được.”

Lâm Dật cười nhìn về phía Trần Tuấn Long, “Với đẳng cấp này của cậu thì xem ra vẫn nên trở về luyện thêm một chút đi.”

Người vây xem bên cạnh cũng nhịn không được mà bật cười.

“Lớn lên đẹp mắt đúng là có ưu thế, người đẹp sẽ chủ động ôm ấp yêu thương, không đến mấy ngày, có lẽ sẽ đi giao lưu sâu thôi.”

“Ai nói không phải đâu, hơn nữa còn miễn phí.”

Nghe thấy những lời xì xào bàn tán kia, Trần Tuấn Long nói:

“Nghệ Gia, cậu không thể để ý đến anh ta, nhanh xóa đi, xem ra cũng chỉ là tra nam đùa bỡn tình cảm người khác thôi.”

“Việc này không cần cậu quản, tôi tự có chừng mực.”

Trần Tuấn Long:…

Sau khi thêm wechat của Tôn Nghệ Gia, Lâm Dật và Lý Sở Hàm đi thẳng vào quảng trường Thời Đại.

Nhìn thấy bộ dáng xe nhẹ đường quen của Lý Sở Hàm, hẳn là bình thường cũng tới nơi này, cho nên khi nhìn thấy mức giá khiến cho người ta nổ lưỡi kia cô mới không có chút phản ứng nào.

“Chúng ta đi lên lầu ba nhìn xem, chỗ đó có quần áo nam.”

Hai người tới lầu ba, nơi này có đủ nhãn hiệu trong và ngoài nước.

Tuy rằng sức ảnh hưởng không bằng những danh hiệu quốc tế lớn, nhưng xét về mặt cắt xén chế tác và kiểu dáng thì lại hơn một bậc, nếu không thì cũng sẽ không thể tồn tại trong quảng trường Thời Đại được.

Đi dạo lầu ba, Lý Sở Hàm tìm được một nhãn hiệu thích hợp, mỗi một kiểu dáng quần áo lại có một phong cách riêng, trong đó cũng trổ được hết tài năng của nhãn hiệu.

“Tiệm này, thời điểm tôi dạo phố trước đây đã nhìn qua một lần, cảm giác thật không tệ, cậu có muốn thử một chút hay không?”

“Được, cô chọn đi, tôi đối với y phục cũng không có yêu cầu gì, như thế nào cũng được.”

“Ừm.”

Lý Sở Hàm đi vào trong nhìn một chút, tìm cho Lâm Dật một cái quần thể thao màu tối, còn có hai bộ áo polo trắng.

“Loại trang phục như này nhìn có hơi thành thục một chút, hơn nữa lại không thấy già, thích hợp cho một số trường hợp quan trọng, cậu thử một chút đi.”

Lúc Lâm Dật đi ra khỏi phòng thử áo, nữ nhân viên cửa hàng nhìn vào tấm gương không rời mắt.

Trang phục nam trong tiệm của mình có tiếng là khó mặc.

Nhiều người đến thử như vậy, anh ấy vẫn là người đầu tiên mặc ra hiệu quả này.

Quả nhiên, lớn lên đẹp mắt, thật sự có thể mặc quần áo tùy thích.

Lý Sở Hàm đứng trước mặt Lâm Dật, ôn nhu giúp cậu chỉnh cổ áo và nút thắt.

Một cỗ hương thơm nhàn nhạt truyền đến, Lâm Dật phá lệ hít sâu.

“Tiên sinh, ánh mắt bạn gái của ngài thật là tốt, bộ quần áo này mặc trên người của ngài quả thực tựa như được may riêng cho ngài vậy.”

“Chúng tôi không phải quan hệ trai gái kia.” Lý Sở Hàm ngượng ngùng giải thích.

“A a, thật sự xin lỗi.”

Biết được quan hệ của hai người, ánh mắt của nữ nhân viên trong cửa hàng tựa hồ càng trở nên mập mờ hơn, mười phần ý vị sâu xa.

Nam sinh này lớn lên đẹp trai như vậy, hơn nữa còn được người phụ nữ này giúp đỡ chọn y phục.

Không phải là nữ cấp trên bao dưỡng nam cấp dưới sao?

Dù sao thời đại này, chuyện như vậy với phú bà vẫn là rất thường gặp.

“Giúp tôi gói lại đi.” Lâm Dật mở miệng nói.

“Được.” Nữ nhân viên cửa hàng đem hai bộ gói lại, “Tiên sinh, sau khi giảm thì tổng cộng hết 18500.”

Lý Sở Hàm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị trả tiền, nhưng lại bị Lâm Dật ngăn lại.

“Tôi có thẻ hội viên nơi này, cô giúp tôi tính xem, sau khi giảm 70% thì còn bao nhiêu?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 489.
Bình Luận (0)
Comment