Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 492 - Chương 490. Chúng Tôi Tưởng Rằng Đó Là Người Chết?

Chương 490. Chúng Tôi Tưởng Rằng Đó Là Người Chết?
Chương 490. Chúng Tôi Tưởng Rằng Đó Là Người Chết?

“Thẻ hội viên giảm 70%?”

Nhìn thấy Lâm Dật lấy thẻ hội viên ra, nhóm nữ nhân viên trong cửa hàng đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì chỉ có hội viên kim cương tại quảng trường Thời Đại mới có thể hưởng dịch vụ ưu đãi 70%.

Mà yêu cầu làm hội viên kim cương đó là cần phải tiêu phí đủ 10 triệu ở chỗ này, như vậy mới có tư cách làm!

Nhìn thấy tấm thẻ lấp lánh trên tay Lâm Dật, nhóm nữ nhân viên của cửa hàng đều ngây người như phỗng, tất cả đều thấy choáng váng.

Trên tay của anh ta có thẻ hội viên kim cương, vậy tất nhiên là không phải được bao nuôi rồi!

Lớn lên đẹp trai lại còn có tiền như vậy, có phải hay không quá hoàn mỹ rồi?

“Đầu tiên, thưa ngài, sau khi giảm giá thì còn 12950 tệ.”

“Còn những gì mà vị nữ sĩ này tiêu phí thì để cho cô ấy quét mã là được rồi.”

“Được.”

Sau mấy phút đồng, hai người trả tiền rồi rời đi.

Vẻ mặt Lý Sở Hàm rất bình tĩnh, có lẽ cô cũng chưa nghe quá nhiều về mấy chuyện như thẻ hội viên này.

Đi ra khỏi lầu ba, hai người tới khu trang phục nữ lầu bốn.

“Cậu vừa ý cái nào không? Giúp tôi chọn đi.” Lý Sở Hàm nói.

“Chờ một lát, tôi xem một chút.”

Hai người dạo qua một vòng tại lầu bốn, Lâm Dật chỉ một bộ có áo màu trắng cổ chữ V, còn có một chiếc váy màu đỏ in hoa màu trắng, nói:

“Cô mặc hai thứ kia chắc là hợp.”

“Tôi mặc có được không?” Lý Sở Hàm có chút không tự tin nói: “Tôi cũng chưa từng mặc qua váy.”

“Không phải chứ, ngay cả váy cũng chưa từng mặc qua sao?”

Lý Sở Hàm và Kỷ Khuynh Nhan hoàn toàn là hai thái cực, váy của Kỷ Khuynh Nhan đã nhiều đến nổi đếm không hết.

“Ừm.” Lý Sở Hàm gật gật đầu, “Bình thường đều áo khoác trắng, với lại tôi cũng không có hoạt động xã giao gì, cho nên chưa từng mặc qua váy.”

“Vậy thì càng cần phải thử một chút.”

“Nghe cậu vậy.”

Đi vào trong tiệm, nữ nhân viên cửa hàng đem bộ mà Lâm Dật nhìn trúng lấy xuống, sau đó Lý Sở Hàm cầm lấy rồi đi vào phòng thử áo.

Sau mười phút, Lý Sở Hàm đi ra, mang đến cho hai mắt của Lâm Dật cảm giác như bừng sáng.

Lý Sở Hàm mặc áo khoác trắng sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng.

Nhưng mặc vào bộ váy này, khí chất cả người lại nhu hòa đi không ít, nếu như trang điểm thêm chút nữa thì sẽ càng hoàn mỹ.

Nhưng mà, đối mặt với cách ăn mặc này, người trong cuộc như Lý Sở Hàm lại có chút mất tự nhiên, khẩn trương vì lần đầu tiên mặc váy.

“Nữ sĩ, ngài rất ít khi mặc váy sao?” Nữ nhân viên cửa hàng rất có kinh nghiệm mà hỏi.

“Ừm.” Lý Sở Hàm nhẹ nhàng gật đầu.

“Vốn dĩ tôi cũng như vậy, cảm thấy không quen, thiếu một chút cảm giác an toàn, cho nên ngài có thể phối hợp với quần bảo hộ và tất chân, như vậy cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.”

Lâm Dật sờ cằm, “Có vẻ như mặc vào có thể khá hơn một chút.”

“Cậu thật sự cảm thấy như thế sao?” Lý Sở Hàm hỏi ý kiến Lâm Dật.

“Cảm giác sẽ không tệ.”

“Vậy tôi sẽ thử xem.”

Theo đề nghị của Lâm Dật, nữ nhân viên cửa hàng tìm một đôi vớ đen, sau khi Lý Sở Hàm đi vào thì nó lại mang thêm chút khí chất cao quý lãnh diễm.

“Không tệ, bộ này được không, cô cảm thấy thế nào?” Lâm Dật hỏi.

“Nghe cậu vậy.”

Lý Sở Hàm không hề do dự, quét mã trả tiền, sau đó rời đi cùng Lâm Dật.

“Ngày mai nếu như tôi mặc bộ quần áo này thì có quá trang trọng hay không?”

“Váy và áo là được rồi, nhưng vớ đen thì không cần, tôi nhìn trong âm thầm là được rồi.”

Lý Sở Hàm bị làm cho có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng không bị Lâm Dật phát hiện.

Đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, hai người đi đến tầng cao nhất, ăn vài thứ, sau đó mới chuẩn bị trở về nhà.

Reng reng reng

Điện thoại di động của Lâm Dật bỗng nhiên vang lên, là Lương Nhược Hư gọi điện tới.

“Buổi tối có việc gì không?” sau khi kết nối điện thoại, Lương Nhược Hư hỏi.

“Không có việc gì.”

“Tôi dẫn anh đi gặp mấy người, buổi tối nhớ tới đón tôi.”

“Đón ở đâu? Trước cửa đơn vị của cô sao?”

“Ừm, bốn giờ chiều, anh chờ tôi tại cửa ra vào là được.”

“O mẹ nó K.”

Lâm Dật không biết Lương Nhược Hư cụ thể là có chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là chính sự.

“Nếu như cậu buổi chiều có việc thì đi trước đi, không cần phải để ý đến tôi.” Lý Sở Hàm nói.

“Không cần, cứ đến bệnh viện trước đi.”

“Vậy tôi lái xe cho, cậu nghỉ một lát đi.”

“Được.”

Thắt chặt dây an toàn, Lý Sở Hàm lái xe, nhưng chưa kịp lái xe đi ra ngoài, thì lại thấy một bà lão nằm trước xe.

“Ái chà chà, chân của tôi!”

Lâm Dật và Lý Sở Hàm liếc nhau một cái.

Lái FAW thôi mà cũng có thể bị người khác giả vờ bị đụng? Bà lão này, đời này đúng là không có triển vọng gì lớn, cả một đời hẳn là không kịp ăn đồ bốn món!

“Đi thôi, trước xuống xe nhìn thử xem.”

Lâm Dật gật gật đầu, hai người cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, cùng lúc đó, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới.

Chỉ Lâm Dật và Lý Sở Hàm nói ra: “Hai người các người lái xe thế nào vậy, một người sống sờ sờ như thế đang đứng đấy, chẳng lẽ các ngươi không thấy sao!”

“Thực sự xin lỗi.” Lâm Dật nói:

“Chúng tôi tưởng rằng đó là người chết, vốn định trực tiếp đè qua, không nghĩ tới còn biết nói chuyện, là chúng tôi đã sơ suất.”

Người đàn ông trẻ tuổi và bà lão đều sững sờ, quả thực chưa từng thấy qua người nào lấy cớ mà lại phách lối như vậy.

“Các người bớt nói lời vô dụng đi, đụng mẹ tôi thành như vậy, nhanh bồi thường tiền đi!”

“Tôi không có đụng.” Lý Sở Hàm nói:

“Tôi vừa mới khởi động xe, còn chưa đụng qua mẹ của anh mà bà ấy đã ngã trên mặt đất rồi, các người giả bị đụng nhưng tìm nhầm người rồi.”

“Ôi ôi, mấy người thanh niên như các người còn có chút lòng đồng cảm nào hay không thế. Tôi đã bị đụng thành bộ dáng này rồi, lại còn muốn đùn đẩy trách nhiệm, thật sự là một chút lương tâm cũng không có.” Bà lão kêu trời kêu đất nói.

“Mẹ, người cảm thấy thế nào rồi, cụ thể là chỗ nào không thoải mái.”

“Mẹ cảm giác chân đau, tim cũng không thoải mái, cũng không biết có gãy chân hay không nữa.”

“Người đừng có gấp, việc này con nhất định sẽ đòi lại công đạo cho người.”

Cùng lúc đó, một đám người tới xem náo nhiệt.

“Nghệ Gia, cậu nhìn xem là xe của soái ca kia đụng trúng một bà lão.” Nữ sinh nói chuyện, chính là người trước kia từng bình phẩm từ đầu đến chân đối với Lâm Dật, Vương Nam Nam.

“Hình như thật sự là bọn họ, chúng ta đi qua nhìn xem một chút.” Tôn Nghệ Gia cuống cuồng nói.

“Hai người ở lại nơi này đi, đừng nhìn người ta lớn lên đẹp trai mà nhào vào, làm không cẩn thận thì hai người còn sẽ phải chịu trách nhiệm nữa đó.”

“Nhưng chúng ta đều học y, xảy ra chuyện như vậy, không thể thấy chết mà không cứu được.” Vương Nam Nam nói:

“Cậu không phải là thấy Nghệ Gia có hứng thú đối với nam sinh kia, cho nên ghen tị à?”

“Tôi ăn giấm cái gì, tổng hợp điều kiện của tôi ưu tú hơn nhiều so với anh ta, còn chưa tới mức để cho tôi ăn dấm.” Trần Tuấn Long nói:

“Tôi chỉ là đề nghị hai người, trước ở chỗ này nhìn xem tình huống, đừng có vội đi lên.”

Trần Tuấn Long nói cũng có chút đạo lý, hai nữ sinh dừng lại, nhìn xem tình huống như thế nào đã.

Tuy rất muốn đi lên giúp Lâm Dật một tay, nhưng gặp phải loại sự tình này, vẫn là cẩn thận một chút mới thỏa đáng.

Nhìn thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, thái độ của người đàn ông trẻ tuổi cũng càng ngày càng phách lối.

Anh ta chỉ Lâm Dật và Lý Sở Hàm rồi nói:

“Chân của mẹ tôi có khả năng đã gãy mất, mà các người còn làm như vậy, có khả năng còn bị đau tim, các người nói nên làm sao bây giờ.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 490.
Bình Luận (0)
Comment