“Thao, con mẹ nó cậu còn châm chọc chúng tôi!”
Một người đàn ông đứng dậy, chỉ Lâm Dật mắng:
“Cá nhà chúng tôi, đều đã bị cậu đụng ngã hết, cha tôi còn bị cậu làm cho hoảng sợ lên cơn đau tim, nhanh bồi thường tiền cho chúng tôi!”
“Không được, không được, tim của tôi không thoải mái...”
Người đàn ông vừa nói xong, thì ông già bên cạnh anh ta liền che ngực nằm trên mặt đất.
“Ai da, tim của tôi không thoải mái, khó chịu chết tôi rồi.”
Nhìn thấy ông già kia nằm trên mặt đất, những người đang chặn đường khác cũng đều vội nằm xuống.
“Nhanh bồi thường tiền đi!”
Hai mươi mấy người vây Lâm Dật và Lý Sở Hàm lại, “Tôi nói cho các người biết, hôm nay không bồi thường tiền thì các người đừng hòng đi!”
“Người này tôi biết, là con gái của đại thủ hạ, lúc trước tôi đi khám bệnh, cô ta còn lừa tôi 100 ngàn tệ, còn bắt con trai của tôi vào, hôm nay tuyệt đối không thể để cho bọn họ đi được.” Ngụy Nhị Trụ xuất hiện nói.
“Lâm Dật...”
Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật, “Làm sao bây giờ.”
“Cô đang sợ hãi sao?”
“Có cậu ở bên cạnh, tôi không thấy sợ.”
Lý Sở Hàm nắm lấy tay Lâm Dật, một khắc cũng không muốn buông ra.
“Đều nhường đường một chút, nhường đường một chút.”
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, bỗng có tiếng nói truyền đến từ đám người đằng sau.
Quay đầu nhìn lại, thì phát hiện là ba người trẻ tuổi, đi vào từ bên ngoài.
“Anh Tôn, anh đã đến.”
Thấy người đàn ông tới, Lưu Khải liền vội nghênh đón.
Người đàn ông mà Lưu Khải gọi là anh Tôn, tên là là Tôn Đức Lượng, là con trai của trấn trưởng Tôn Mậu Quần.
“Lưu Khải, tôi nghe nói chị của cậu trở về, chính là cô ấy đúng không.” Tôn Đức Lượng nói.
“Đúng đúng đúng, cô ấy chính là chị của tôi.”
“Lớn lên thật là xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống gen của nhà họ Lưu nha.”
“Cô ấy lớn lên giống mẹ tôi, không quá giống cha tôi.”
“Được rồi, phía trên đều tránh qua một bên đi, đây đã không còn việc của cậu.”
Tôn Đức Lượng đi về phía trước mấy bước, “Làm gì mà ồn ào như vậy.”
“Đức Lượng, hai người kia, đã đụng ngã quầy cá của cha tôi, còn khiến cho cha tôi hoảng sợ đến đau tim, chúng tôi đang tìm anh ta để nói rõ lí lẽ.”
“Còn có việc này sao?”
Tôn Đức Lượng liếc nhìn người đang co quắp trên mặt đất, rồi hướng về phía Lâm Dật và Lý Sở Hàm, nói:
“Thế nào, đến trấn Bắc Kiều để chơi lưu manh sao? Cậu có biết, cá mà bọn họ bày ra, còn có cổ phần của tôi không, các người làm như vậy, không phải là phá vỡ việc kinh doanh của tôi sao.”
“Một cuộc mua bán cản đường cướp đường, anh còn chiếm một cổ, có thể có tiền đồ một chút không?”
“Thế nào, trở về từ thành phố, lái Mercedes-Benz liền xem thường những người nông dân như chúng ta sao?” Tôn Đức Lượng nói:
“Cậu có còn muốn đi ra hay không?”
“Đương nhiên là muốn rồi.”
“Chẳng phải như vậy sao.” Tôn Đức Lượng nói:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, thôn dân đều bị cậu làm cho hoảng sợ đau tim. Tôi cũng không làm khó cậu, đưa 200 ngàn tệ, rồi để cho cô ấy uống cùng tôi một chén, việc này coi như xong.”
Ba!
Lâm Dật không nói chuyện, một cái tát hạ xuống trên mặt Tôn Đức Lượng.
“Ha ha, tỉnh táo lại chút đi, trời còn chưa tối đâu, sao lại nằm mơ rồi.”
Mộng bức.
Nhìn thấy Lâm Dật tát Tôn Đức Lượng một bạt tay, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Người này điên rồi sao, lại dám đánh Tôn Đức Lượng?
Chẳng lẽ cậu ta không muốn ra khỏi trấn Bắc Kiều sao!
Lý Sở Hàm nhíu mày, nói nhỏ vào tai của Lâm Dật:
“Tôi có chút không nhớ rõ lắm, nhưng người này hình như là con của trưởng trấn.”
Lâm Dật như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, “Khó trách lại có thể giả trang như thế.”
Vài giây sau, Tôn Đức Lượng mới lấy lại được tinh thần.
“Con mẹ nó cậu lại dám đánh tôi!”
“Nếu như không tránh đường, thì chuyện này cũng không đơn giản chỉ là một cái tát như vậy đâu.” Lâm Dật nói:
“Còn có, cha của anh không phải là Tôn Mậu Quần sao, cho dù ông ta có ở đây thì cũng không dám cản xe của tôi, vậy thì anh có tư cách gì.”
“Anh, anh còn quen biết cha tôi sao!” Tôn Đức Lượng bị dọa, cảm giác hai người kia hình như không phải dễ trêu.
“Anh hỏi cha anh một chút xem ông ấy có biết tôi hay không.”
Đúng lúc này, một chiếc FAW màu đỏ lái tới, mọi người đều vô thức tránh sang một bên, bởi vì vùng đất như trấn Bắc Kiều này...
Nhà ai có xe mọi người đều biết, liếc một chút là có thể nhận ra, là xe của Tôn Mậu Quần.
“Ai da, Lâm tiên sinh, tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.”
Tôn Mậu Quần kích động vỗ đùi, giống như gặp được người thân.
“Tìm tôi sao?”
“Không phải là vậy sao. Tôi nghe thư ký Ngô nói, ngài mua một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ, hôm nay sẽ tới trên trấn. Lúc buổi sáng, có người nói nhìn thấy xe của ngài, tôi liền đến trên trấn dạo qua một vòng nhưng cũng không thấy, gọi điện thoại cho ngài cũng không ai tiếp, bây giờ tôi vẫn đang trên đường đi tìm ngài đây.”
“Người của trấn Bắc Kiều các người đúng là không thể trêu vào. Lúc vào trấn thì bị quầy bán cá cản đường, con trai ông còn nói anh ấy có cổ phần trong đó, hiện tại lại nằm trên mặt đất, nói bệnh tim tái phát. Tôi thật sự có chút sợ hãi nơi này của các người.”
Nhìn thấy người nằm trên đất, Tôn Mậu Quần tức đến phát run.
Bệnh tim của người khác có tái phát hay không Lâm Dật không biết, nhưng Tôn Mậu Quần rất nhanh sẽ bị như vậy.
Ba!
Tôn Mậu Quần tát vào mặt Tôn Đức Lượng một cái, thiếu chút nữa đã đánh ngã anh ta.
“Mấy người các người còn có mặt mũi nữa hay không. Lâm tiên sinh là tới đây là để sửa đường xây trường học, các người vậy mà lại làm ra loại chuyện như này. Mặt mũi của trấn Bắc Kiều đều đã bị các người ném sạch rồi!”
“Xây trường học? Sửa đường sao?” Tôn Đức Lượng bưng mặt, “Anh ta tới để làm từ thiện sao?”
“Không phải vậy thì Lâm tiên sinh tới đây làm gì!”
Người ở chỗ này đều không nói nên lời, người nằm trên đất cũng đều đứng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Lưu Đại Quân và Lưu Khải đã ngốc tại chỗ.
Không hề nghĩ tới, Lý Sở Hàm sẽ tìm được một người đàn ông có tiền như thế.
“Lâm tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như thế, để ngài chê cười rồi.”
“Hy vọng ông có thể xử lý những người này thật tốt, nếu không thì sẽ không còn ai dám đến trấn Bắc Kiều nữa đâu, như vậy thì nơi này mãi mãi cũng sẽ không thể phát triển nổi được.”
“Vâng vâng vâng, Lâm tiên sinh nói đúng lắm, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ giáo dục bọn họ thật tốt, cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Đi thôi, làm chuyện chính thôi.”
“Được, được, được, Lâm tiên sinh, chúng ta lên xe, từ từ nói.”
“Ừm.”
Sau đó, Tôn Mậu Quần tìm một người đầu bếp trong trấn, làm cho Lâm Dật và Lý Sở Hàm làm một bàn đồ ăn, vô cùng nhiệt tình.
Xế chiều hôm đó, Tôn Mậu Quần và Lâm Dật, hàn huyên một chút về chuyện của trấn Bắc Kiều.
Bởi vì dưới trấn Bắc Kiều còn có mười thôn nhỏ, vì để có thể chiếu cố đến tất cả mọi người, và cứu giúp mấy khu nghèo đói xung quanh, cho nên việc này vô cùng quan trọng.
Ông đã lái xe đi lòng vòng bên ngoài hai ngày, rồi mới xác định địa điểm cuối cùng.
Phần còn lại, chính là phần ký kết quan trọng nhất.
“Lâm tiên sinh, nếu không chúng ta đem thời gian ký kết dời sang ngày mai đi. Tôi tìm một số phóng viên tới, chuyện lớn như vậy, không thể làm trong im hơi lặng tiếng được.”
“Không cần, hôm nay cứ ký thế là được.” Lâm Dật nói: “Nhưng tôi còn có chuyện này muốn bàn giao lại cho ông, nhất định phải làm theo lời tôi nói.”
“Có yêu cầu gì ngài cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp toàn lực.”
“Chờ sau khi ký xong hợp đồng, lúc mà các người tuyên truyền với bên ngoài, đừng nói là tập đoàn Lăng Vân ủng hộ số tiền kia, cứ nói là tập đoàn Trung Tín giúp đỡ, toàn bộ quá trình đừng nhắc đến tên của chúng tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate