Yêu cầu của Lâm Dật khiến cho Tôn Mậu Quần cảm thấy nghĩ mãi mà không rõ.
“Tập đoàn Trung Tín này hẳn không phải là công ty của Lâm tiên sinh đúng không? Làm như vậy, đối với các người không có tốt chỗ a.”
“Cứ dựa theo lời tôi nói mà làm là được.” Lâm Dật gật đầu nói: “Tuy rằng số tiền kia, là tập đoàn Lăng Vân đầu tư, nhưng không nên để chúng có chút quan hệ gì với chúng tôi.”
Vốn dĩ Lâm Dật dự định để cho Ôn Thư tới làm chuyện này.
Nhưng cuối cùng, cô ấy thậm chí còn không cho mình cơ hội mở miệng, dứt khoát liền để cho Tôn Mậu Quần tới làm.
“Được, tôi đã biết, sẽ nói là tập đoàn Trung Tín tới làm.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Sau đó tôi sẽ phái người đến nói chuyện với ông về việc thi công, đến lúc đó cần ông phối hợp một chút.”
“Lâm tiên sinh yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Nói xong chuyện, hai người không hề rời đi, bởi vì ngày mai còn phải đem mộ phần của mẹ Lý Sở Hàm dời đi nữa.
Việc này đã nói trước với Điền Nghiên, ngày mai sẽ sắp xếp người đến xử lý việc này một cách cụ thể, cho nên còn phải ở lại thêm một ngày.
Về phần chỗ ở mấy ngày này tại trấn Bắc Kiều, Tôn Mậu Quần đã sắp xếp cho Lâm Dật một căn nhà gạch vô cùng ‘xa hoa’ rộng hơn trăm mét vuông ở bên trong thị trấn.
Những vị khách quan trọng khi đến đây đều sẽ được sắp xếp ở đây.
“Quần lót của cậu đâu?” Trước khi đi ngủ, Lý Sở Hàm hỏi.
“A? Quần lót sao?”
“Ừm, tôi giúp cậu giặt.”
“Không cần đâu, giặt giờ này ngày mai chưa chắc đã khô được.”
“Có máy sấy, tôi giúp cậu sấy khô là được rồi.” Lý Sở Hàm nói: “Buổi tối cậu có thể ngủ trần cũng được, như vậy rất có lợi cho sức khỏe, sau khi làm xong, tôi sẽ đưa tới cho cậu.”
“Ngạch, vậy còn cô?”
“Tôi cũng giống vậy thôi.”
“Vậy được rồi.”
Lâm Dật thoải mái nằm xuống, Lý Sở Hàm cầm lấy đồ, đi ra sân.
Ánh mắt lén liếc ra phía ngoài, bóng người của Lý Sở Hàm bị ánh đèn mờ nhạt kéo dài, chiếu đến ôn nhu từ sâu trong nội tâm của cô.
Cái gọi là đức hạnh, chẳng qua cũng chỉ như thế.
Sáng sớm hôm sau, Điền Nghiên tìm người tới trấn Bắc Kiều từ rất sớm.
Thực hiện nghi lễ, khiêng linh cữu đi, hoả táng...
Toàn bộ quá trình, từng bước lần lượt được hoàn thành. Lưu Đại Quân và Lưu Khải, tâm tình phức tạp đứng ở một bên, một chữ cũng không dám nói.
Tuy rằng chuyện này không lớn, nhưng cũng phải bận rộn hơn nửa ngày mới làm xong chuyện bên trấn Bắc Kiều này.
Cô cầm tro cốt của mẹ trên tay, nhìn qua kính chiếu hậu, hình ảnh trấn Bắc Kiều càng ngày càng xa.
Lý Sở Hàm biết, ý nghĩa của nơi này đối với mình vẻn vẹn cũng chỉ còn lại ba chữ trấn Bắc Kiều.
“Không nên nhìn nữa, nơi này đều đã là quá khứ rồi.” Lâm Dật nói.
“Khả năng sau này cũng sẽ không trở lại nữa.”
“Thứ trân quý nhất tại nơi này đã ở trên tay của cô, đã không còn gì để lưu luyến nữa.”
Trong mắt Lâm Dật, Lý Sở Hàm giống như là một người trông coi mộ đơn độc.
Mà trấn Bắc Kiều, chính là ngôi mộ lẻ loi mà cô đang trông giữ tận sâu sâu trong nội tâm mình.
Hi vọng quá khứ như mây khói, tất cả đều trôi đi, và ánh sáng ấm áp sẽ chiếu rọi lòng cô.
...
Lúc hai người chạy trở về Trung Hải, đã hơn bốn giờ chiều.
Theo lời nói của thầy Phong Thủy thì thời điểm hạ táng tốt nhất là buổi sáng. Do đó bọn họ quyết định đem tro cốt về trước, sáng ngày thứ hai sẽ làm tiếp những chuyện này.
“Buổi tối có chuyện gì không?” Về đến nhà, Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật rồi hỏi.
“Công ty còn có chút chuyện khác, tôi phải đi xử lý một chút, cô tự mình ăn cơm đi, tôi không ăn cùng cô đâu.”
“Đã biết, cậu cũng đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.”
“Yên tâm đi, đã biết.” Ứng phó một câu, Lâm Dật chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay tại lúc Lâm Dật xoay người, Lý Sở Hàm lại gọi cậu lại từ phía sau.
“Lâm Dật...”
“Vẫn còn có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt của Lý Sở Hàm mất tự nhiên, ánh đèn tĩnh mịch ánh lên gương mặt thẹn thùng.
“Trước đây không phải cậu từng nói yêu thích trẻ con sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Lâm Dật có chút không hiểu.
“Mặc dù tôi không có dự định kết hôn, nhưng tôi nguyện ý sinh cho cậu một đứa con.”
“Sinh, sinh con sao?”
“Cậu không cần khẩn trương, tôi cũng không cần cậu phụ trách, nếu như cậu có ý nghĩ về phương diện này thì tôi có thể làm, cũng nguyện ý làm.”
Ngạch...
Nữ bác sĩ thổ lộ, đều đặc biệt độc hành như vậy sao?
“Hiện tại thì sao? Nên làm nhanh lên một chút, có vẻ như cũng được, phòng có cách âm không?”
Khuôn mặt Lý Sở Hàm lập tức đỏ lên, giống như một quả táo chín vậy.
“Tôi...”
Nhìn thấy bộ dáng ấp úng của Lý Sở Hàm, Lâm Dật cười ha hả.
“Việc này tôi nhớ, không cần gấp, ít nhất hiện tại, tôi còn chưa có dự định có con đâu, để cho tôi tự do thêm mấy năm nữa.”
“Vậy tôi chờ cậu, lúc nào tôi cũng đều nguyện ý.”
Lâm Dật cười rời đi, Lý Sở Hàm có thể nói ra chuyện như vậy, cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là trong này sẽ mang theo rất nhiều sự cảm kích hơn là nguyện ý, cho nên vẫn nên để cho cô ấy chút thời gian bình tâm lại một chút đã.
Đi ra khỏi nhà của Lý Sở Hàm, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương, tụ hợp cùng với Kỷ Khuynh Nhan.
Bởi vì cô ấy đã đặt xong chỗ, còn gọi Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu tới đón gió tẩy trần cho mình.
Nhân tiện còn có thể bàn chuyện công việc.
“Ông chủ, lần này đến trấn Bắc Kiều, có cảm tưởng gì không?” Bên trong ghế lô, Hà Viện Viện bưng một ly rượu đỏ, hỏi.
“Địa phương khác nghèo còn có đinh đương vang, bọn họ nghèo đến nỗi ngay cả vang cũng đều không có.” Lâm Dật nói:
“Trẻ con hầu hết đều được nuôi thả, được ăn học nên người, không đến 30%. Với lại, cũng chỉ có thể học tiểu học, cho nên chuyện về trường học vẫn phải làm nhanh nhất có thể.”
“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, lấy hạng mục trấn Bắc Kiều làm chủ, tranh thủ hoàn thành trong ba tháng.”
“Nỗ lực hết sức, đừng khiến cho tiến độ công trình của mình bị giảm xuống.”
Kỷ Khuynh Nhan cười tươi như hoa, “Yên tâm đi, em sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Lâm Dật gật gật đầu, sau đó nhìn Hà Viện Viện.
“Hạng mục này, đừng dùng danh nghĩa của tập đoàn Lăng Vân để làm. Việc này tôi đã nói với cô, làm trên danh nghĩa của tập đoàn Trung Tín, chúng ta không có công lao gì cả.”
“Ừm? Tại sao lại muốn làm như vậy?” Kỷ Khuynh Nhan không vui, không thể để cho Lâm Dật chịu thiệt thòi được.
“Bởi vì ngoại trừ 5 triệu tiền khớp lệnh thì số tiền còn lại đều do Trung Tín đưa ra, anh không muốn đứng dưới tiện nghi của người khác.” Lâm Dật nói:
“Nhưng chúng ta cũng không lỗ, Trung Tín kiếm lời danh tiếng, tập đoàn Triều Dương kiếm tiền, còn làm được từ thiện cho trấn Bắc Kiều, xem như thắng ba cục diện. Anh cảm thấy như vậy rất tốt.”
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, thật ra cô không để ý đến số tiền ít ỏi kiếm được từ đó.
Giúp đỡ tập đoàn Lăng Vân có được danh tiếng xã hội mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng nếu như Lâm Dật đã nói như vậy rồi thì muốn sửa đổi cũng không được.
Trên thực tế, Lâm Dật làm như vậy, còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Trầm Thục Nghi cho mình số tiền kia, rõ ràng là cố ý cho thân phận, đánh ý tứ.
Dứt khoát đem những vật này trả trở về, đến lúc bày tỏ thái độ của mình thì còn có thể bán một nhân tình, xem như là một công đôi việc.
Tuy rằng lão tử lớn lên giống quả hồng, nhưng ngươi mẹ nó không nắm nổi ta đâu.
“Đúng rồi, phía bên Cisco, có nói lúc nào để cho chúng ta thanh toán số dư không?”
“Hiện tại hàng đều đã được sản xuất, chúng ta đang ước định về việc điều phối sau cùng, sau đó sẽ trả tiền giao hàng vào ngày mốt.”
“Được, tôi đã biết.” Lâm Dật nói: “Vậy thì chờ đến lúc đó đi.”
“Vậy chúng ta có cần chuẩn bị 2,5 tỷ kia không?”
“Chuẩn bị cái cọng lông, đây chính là 2,5 tỷ, mua được bao nhiêu móng heo chứ.” Lâm Dật ngoắc tay, nói: “Đến, ăn thêm chút trứng gà đi.”
“Cứ để yên như vậy sao?”
“Ừm, không cần đợi đến ngày mốt, Cisco sẽ bị đảo lộn, chúng ta ngay cả cơ hội trả tiền cũng không có.”
Nghe nói như thế, ba người Kỷ Khuynh Nhan liếc nhau một cái.
Cisco hiện tại đang như mặt trời giữa trưa, làm sao có thể nói ngã là ngã được?
“Đúng rồi, cổ phiếu của Cisco hiện tại thế nào rồi?” Lâm Dật hỏi.
“Bắt đầu từ ba ngày trước, cổ phiếu của Cisco liên tục tăng mạnh, nguyên nhân thì anh cũng biết rồi đó. Bởi vì bên ngoài có tin tức nói rằng cuộc hợp tác giữa Didi và Cisco sẽ hoàn thành ngay lập tức, khiến cho giá cổ phiếu của bọn họ tăng mạnh. Điều này khiến cho giá trị của Tào Gia Đống đạt đến 50 tỷ, có danh tiếng vô lượng trong vòng khoa học kỹ thuật tại Trung Quốc.”
“Đây đều là thao tác của tôi, đừng ngạc nhiên như thế chứ.” Lâm Dật nói xong, nhìn Kỷ Khuynh Nhan: “Anh nhớ lúc trước, có để cho em đầu tư vào Cisco 100 triệu, còn nhớ rõ việc này không?”
“Nhớ chứ.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Hiện tại ít nhất cũng đã tăng lên gấp đôi.”
“Trước 9 giờ ngày mốt, tất cả đều rút ra, một phần cũng không được lưu lại.”
Ánh mắt của ba người đều rơi xuống trên người Lâm Dật, Hà Viện Viện hỏi:
“Ông chủ, chẳng lẽ 9 giờ sáng ngày mốt, anh muốn thực hiện hành động gì lớn sao?”
Lâm Dật cười hắc hắc, thừa nước đục thả câu, “Ngày mốt hai người không cần đến công ty, ăn mặc chính thức một chút rồi đến đại khách sạn Giang Nam Xuân, tôi mang các người đi xem kịch.”
“Đã biết.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, bốn người chia làm ba ngả, ai về nhà nấy.
Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan về tới Cửu Châu Các, Lục Dĩnh đã lắp đặt xong tất cả thiết bị.
Việc còn lại chính là vén tay áo lên làm việc.
Cuộc sống của hai người vẫn không thay đổi chút nào, Lâm Dật bận công việc trên tay, Kỷ Khuynh Nhan thì lại giống như một con mèo nhỏ lười biếng, nhưng vẫn bắt tay vào xử lý công việc.
“Lâm Dật, ngày mốt anh muốn làm gì vậy?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Em cũng muốn đi sao?”
“Em cũng không có nói là muốn đi, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Dù sao chúng ta cũng không làm cái gì cả, với lại em cũng không có hứng thú, biết nhiều như vậy làm gì.”
“Chẳng lẽ em không có quyền được biết sao?” Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi nói, “Anh cũng không có mời em, anh làm sao biết được là em không muốn đi.”
“Vậy thì hiện tại, tôi chân thành mời Kỷ tổng cùng tôi...”
“Được, em đồng ý với anh.”
Lâm Dật:…
“Anh còn chưa nói hết đâu, em đồng ý cái gì.”
“Em biết anh muốn nói gì, đồng ý với anh là được.”
“Nhưng anh muốn mời em cùng anh tạo người...”
------
Dịch: MBMH Translate