“Cô giống như con chim cút, vắt vẻo nửa ngày ở đây, là chỉ vì chuyện này à?”.
“Vậy còn có thể là gì chứ?”.
“Dù sao đi nữa cũng là một người hơn ba mươi tuổi rồi, không phải chỉ là đến tháng nên đau bụng thôi sao, cô cứ cởi mở mà nói chứ.”
“Lâm Dật, tôi bóp chết anh!”. Lương Nhược Hư bóp vào cánh tay Lâm Dật nói: "Anh nhỏ tiếng thôi.”
“Đây không phải là chuyện có cần nói nhỏ hay không.”
Lâm Dật nói: “Nếu như cô nói cô mười tám tuổi, ngại ngùng thì tôi có thể hiểu chứ cô đã ở cái tuổi này rồi, nếu ở nông thôn đã lên chức bà rồi, còn gì mà ngại ngùng nữa.”
“Cái gì mà ở cái tuổi này, tôi mới vừa vặn ba mươi tuổi được chưa?”.
“Cơn đau này không có biện pháp gì hay.” Lâm Dật nói :”Ai nói có thể chữa khỏi triệu chứng này đều là nói dối cả đấy, cách tốt nhất là điều dưỡng thân thể, giúp giảm cơn đau.”
“Lẽ nào không có cách chữa tận gốc sao?”.
“Người khác không có nhưng chỗ tôi có.”
“Cách gì, mau nói.”
“Cho tôi một đêm, trả lại cô mười tháng vô lo.”
“Một đêm?” Mặt của Lương Nhược Hư đỏ lên, cô hiểu ý của Lâm Dật nói gì.
“Tôi nói với anh rất đàng hoàng.”
“Tôi cũng không cởi quần rồi nói chuyện với cô, như vậy không đàng hoàng.” Lâm Dật nói: “Không tin cô có thể nghĩ lại, những người phụ nữ khi mang thai, ai còn bị những triệu chứng này?”
Bị Lâm Dật nói như vậy, Lương Nhược Hư nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như thực sự có chuyện này.”
“Vậy mới nói, cho tôi thời gian là một đêm là được rồi, nếu không có hiệu quả, tôi đưa lại cô 500.”
Lương Nhược Hư véo eo anh nói :”Nói như anh thì anh ngủ với tôi chỉ cần 500 là đủ hả?”.
“Cô đừng nói như vậy.”
Lâm Dật nói: “500 chỉ là dịch vụ cơ bản, mỗi khi thêm một hạng mục đều thêm một khoản tiền, mỗi một tư thế một khoản tiền, hơn nữa với thể trạng của tôi, sau cùng nhất định sẽ còn thêm giờ, một đêm không đến vài vạn tệ, căn bản là không bớt được.”
“Lâm Dật, anh đang nói mấy điều vô nghĩa với tôi sao?”. Lương Nhược Hư nói.
“Tôi không nói đùa, biện pháp để giúp cô giảm đau.” “Uống nhiều nước nóng vào.”
“Tôi không muốn nghe nữa!”. Lương Nhược Hư nói :
“Nếu là một tên cặn bã hay một trực nam đưa ra lời khuyên với tôi thì cũng như nhau cả, tôi không cần.”
“Đừng uống nhiều nước lạnh.”
“Anh!”.
“Thưa anh, tôi muốn hỏi đường một chút, chúng tôi muốn đăng ký khám ở khoa nhi thì nên đi đâu để đăng ký?”.
Khi hai người đang nói chuyện thì một đôi vợ chồng trẻ chạy từ bên ngoài vào.
Lâm Dật nhìn ánh mắt của người hỏi, cặp vợ chồng này tuổi còn trẻ nhưng nhìn mặt thì già hơn nhiều so với mình.
Hơn nữa nước da ngăm ngăm, ăn mặc giản dị, có vẻ như là người ở dưới huyện mới lên.
Ngoài ra, người phụ nữ còn đang ôm một đứa trẻ trong ngực.
Lâm Dật có thể đoán ra, đứa trẻ này chắc là vừa ra đời chưa lâu, chắc cũng mới hơn một tháng.
“Bác sĩ ở đây tan làm rồi, thường thì buổi sáng đăng ký, hai người sáng mai hãy đến.” Lâm Dật nói.
“Hả? Không thể đăng kí sao?”.
Người phụ nữ gấp gáp dậm chân nói: "Vậy phải làm sao đây? Có phải tất cả các bệnh viện đều đăng ký khám sáng không? Bây giờ chúng tôi muốn khám bệnh, có phải là không khám được?”.
“Tất cả các bệnh viện đều đăng ký khám vào buổi sáng, không có nơi nào đăng ký chiều cả.”
Lâm Dật nhìn người phụ nữ nói: "Là cháu bé mắc bệnh sao? Tôi là chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch bệnh viện Hoa Sơn, có thể giúp cháu kiểm tra sơ qua một chút, nếu như không nghiêm trọng, vậy thì hai người có thể mai lại đến.”
Giới trẻ bây giờ yêu con hơn trước rất nhiều.
Đứa trẻ có chỗ nào không khỏe liền lo lắng sốt ruột như ngồi trên đống lửa, đến mức giống như trời sập vậy.
Tình huống này, Lâm Dật dường như ngày nào cũng gặp khi trực ở khoa cấp cứu.
Vì vậy anh muốn tiêm mũi dự phòng cho hai vợ chồng trẻ tuổi này để họ yên tâm.
Biết được thân phận của Lâm Dật, hai vợ chồng giống như gặp được cứu tinh vậy, vào lúc này nước mắt của người phụ nữ cũng rơi xuống.
“Chúng tôi đều là người dưới huyện, sau khi sinh cháu được đầy tháng thì giao cho bà nội cháu trông, sau đó tôi cùng chồng đến Trung Hải làm việc kiếm tiền.” “Nhưng sáng nay, mẹ chồng tôi gọi điện cho tôi, nói là con tôi chân tay không cử động, đứa con thứ hai nhà bác Vương mới đầy tháng, chân tay rất linh hoạt, sau đó chúng tôi vội vàng về, phát hiện ra thực sự có chuyện này, liền lái xe đưa cháu tới đây.”
“Bác sĩ, ngài thương xót xem hộ chúng tôi, rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, có phải thiếu dinh dưỡng hay không?”.
Nghe những gì mà người phụ nữ miêu tả, sắc mặt của Lâm Dật nghiêm túc hẳn lên.
Lương Nhược Hư bên cạnh cũng chú ý thấy điểm này, Lâm Dật rất ít khi tỏ ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
“Nào, chị ôm cháu, trước tiên tôi kiểm tra sơ qua một chút.”
Bởi vì Lâm Dật có kinh nghiệm khám lâm sàng tất cả các khoa vì thế khoa nhi đối với anh mà nói không thành vấn đề.
“Vâng vâng vâng…”.
Trong khi nói, người phụ nữ mở tấm quấn, để lộ cánh tay và chân của đứa trẻ.
Lâm Dật nắm một cánh tay, nhẹ nhàng đưa lên, sau khi thả ra thì cánh tay rơi tự do về vị trí cũ.
Lâm Dật một lần nữa lặp lại hành động ấy nhưng kết quả vẫn như vậy.
Sau đó, Lâm Dật làm như vậy với hai chân và cánh tay còn lại, thì phát hiện ra kết quả vẫn như vậy.
“Hai người đừng lo lắng, tôi dẫn hai người đi đăng ký cấp cứu, trước tiên làm kiểm tra cụ thể.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lâm Dật, hai vợ chồng càng căng thẳng.
“Bác sĩ, đây là bệnh gì, ngài đừng dọa chúng tôi.”
“Trước tiên đừng lo lắng, điều kiện ở đây không tốt, kết quả kiểm tra của tôi có thể xảy ra sai sót, để tôi tìm một bác sĩ chuyên khoa nhi kiểm tra lại cho cháu.” Bởi vì có kinh nghiệm lâm sàng tổng quát trong đầu, nên không ai ở bệnh viện Hoa Sơn có kinh nghiệm hơn Lâm Dật.
Sở dĩ anh nói như vậy vì muốn mượn dụng cụ để kiểm tra như vậy càng chắc chắn suy đoán của bản thân.
“Vâng vâng vâng, vậy làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Lâm Dật nhìn Lương Nhược Hư nói :
“Tôi xử lý chuyện này một chút, cô về trước đi.”
“Chúng ta cùng đi đi, dù gì buổi tối tôi cũng không có việc gì cả.”
“Cũng được.”
Lâm Dật lấy điện thoại, gọi điện cho chủ nhiệm khoa nhi.
“Anh Vương tối nay khoa anh ai trực ban vậy?”.
"Anh trực bạn, vừa kiểm tra xong phòng về.”
“Em đang đứng ở ngoài cửa bệnh viện thì gặp một bệnh nhân, tình hình có chút nguy cấp, em dẫn họ đi gặp anh.”
“Vào đi, anh đang ở văn phòng.”
Tắt máy, Lâm Dật dẫn hai vợ chồng và Lương Nhược Hư đến khoa nội trú thứ ba, gõ cửa phòng.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc bóng mỡ, bụng phệ, đặc trưng cho hình ảnh người đàn ông trung niên béo ục ịch.
Người đàn ông tên Vương Đại Vĩ, là chủ nhiệm khoa nhi.
Vài hôm trước, bố anh ấy đặt một chiếc stent tim, chính là do Lâm Dật làm phẫu thuật cho, vì vậy quan hệ của họ vô cùng tốt.
Nhìn thấy Lâm Dật đưa người đến, Vương Đại Vĩ cài cúc áo khoác trắng.
“Cháu mặc bệnh gì vậy?”.
“Cháu được hai tháng nhưng tứ chi không cử động.” Nghe thấy miêu tả sơ qua của Lâm Dật, sắc mặt của Vương Đại Vĩ đột nhiên thay đổi, dường như cũng nhận ra điều gì đó.
“Ôm cháu lên giường đi, tôi kiểm tra cho cháu một chút.”
Mẹ của đứa bé đặt bé lên chiếc giường nhỏ, tuy cháu bé khóc rống lên nhưng bây giờ không còn quan tâm những điều khác nữa.
Vài phút sau, Vương Đại Vĩ tiến hành kiểm tra bước đầu, nhận thấy tình hình giống như Lâm Dật nói.
“Chủ nhiệm Lâm, mọi người ngồi đây đợi một chút, trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cháu một cuộc kiểm tra cơ bản, xem tình hình như thế nào.”
“Được.”
Vương Đại Vĩ dẫn theo bố mẹ của cháu bé cùng đi ra khỏi phòng.
Lâm Dật ngồi trên sô pha vẻ mặt trầm tĩnh, bất giác cầm điếu thuốc đặt trên bàn, lặng lẽ châm một điếu.
Lương Nhược Hư thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu cô thấy Lâm Dật hút thuốc.
“Có phải tình hình của cháu bé không được tốt?”.
“Mặc dù vẫn chưa có kết quả chắc chắn nhưng tôi đã chắc đến tám chín mươi phần trăm rồi, đó là SMA, hay còn gọi là bệnh teo cơ tủy.”
------
Dịch: MBMH Translate