“Xem những lời cô nói kìa, tôi đối với áo tắm của cô thì không có hứng thú lắm, như đồ lót thì có đó.”
“Cút cút cút, đồ lưu manh.”
Lương Nhược Hư thốt ra một câu, sau đó mở cửa bước lên xe.
“Từ từ.”
“Làm gì nữa.”
“Uống nhiều nước ấm rất có lợi.”
“Biết rồi.” Lương Nhược Hư hờn dỗi nói một câu. Sau đó bước lên xe của mình rồi lái đi.
Lâm Dật cũng không ở lại lâu, lên xe sau đó gọi điện thoại cho Tần Hán.
“Gọi lão Lương và lão Cao ra ngoài đi, tôi mời các anh ăn cơm, có việc muốn tìm các anh bàn bạc.”
“Có lòng tốt vậy thì phải đến nhà hàng thịt nướng mới mở của anh đi, khi nào thì cậu đến đây?”
“Bây giờ tôi đến ngay.”
“Được, vậy anh gọi lão Lương và lão Cao đến ngay đây, cậu đến chỗ số 308 tìm bọn tôi là được.”
“OK.”
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Lâm Dật cúp máy, lái xe đến nhà hàng thịt nướng mới mở của Tần Hán.
Lúc trên đường đi, Lâm Dật đã tính toán tài chính có trong tay mình một chút.
Bởi vì gộp cả tài sản đang sở hữu khác, với giá tiền mặt đang lưu thông hiện nay, khoảng 20 tỷ.
Nhưng Triệu Mặc đã chuẩn bị lâu như vậy, lại còn đi tìm công ty ma giúp đỡ, nói như vậy, xem ra 20 tỷ trước mắt là không đủ rồi.
(nghĩa gốc là công ty Muddy Water – công ty nước đen: công ty hỗ trợ cho việc gia lận tiền bạc ở Trung Quốc.)
Trừ cái này ra, trên tay anh còn có 20% cổ phần được hệ thống khen thưởng, nhưng anh chỉ có thể nhắm tới công ty có giá trị thì trường dưới 200 tỷ, nói cách khác, 20% cổ phần này, tính toán đâu ra đó chỉ có thể đổi thành 40 tỷ.
Nhưng nếu nói tăng thêm 40 tỷ này, dùng số tiền vốn lưu động đang có trong tay, thì có khoảng 60 tỷ.
Số tiền này đủ chơi với Triệu Mặc rồi.
Đáng tiếc nhất chính là số tiền bồi thường 30 tỷ của Cisco đến giờ vẫn chưa nhận được.
Nhưng điều này vẫn nằm trong dự đoán của Lâm Dật, vì Cisco vẫn chưa tuyên bố phá sản, số tiền này cơ bản là không lấy ra được.
Cho dù có thể lấy ra, Triệu Mặc cũng sẽ không đồng ý, bởi vì đây sẽ trở thành vốn để đối phó với anh ta.
Cho nên thời điểm hiện tại không thể trông cậy vào số tiền này được.
Và 20% cổ phần đó cũng là nói suông, không thể chuyển thành tiền mặt trong thời gian ngắn, kể cả bây giờ có bán nó ra cũng không kịp.
Nói cách khác, dù sao đi nữa cũng chỉ có thể sử dụng nguồn vốn lưu động 20 tỷ mà bản thân đang có.
Như vậy việc kế tiếp phải làm chính là mang một số tài sản ra ngoài để thế chấp đổi lấy tiền để solo cùng Triệu Mặc, sau này xong chuyện, lập tức có thể lấy lại tiền, vẫn là kế hoạch này hoàn hảo.
Trên thực tế, Lâm Dật còn một con đường khác để đi.
Tập đoàn Trung Tín của Trầm Thục Nghi có ngân hàng Trung Tín ở Trung Quốc, chỉ cần anh và Lương Nhược Hư lên tiếng kêu gọi, vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng trong việc này, Lâm Dật không muốn nhà họ Lương dính líu vào, dựa vào thực lực của bản thân đánh bại Triệu Mặc mới thú vị.
Rất nhanh, Lâm Dật đã đến nhà hàng thịt nướng do Tần Hán mở.
Trước khi khai trương có đến một lần, từ đó về sau thì không có đến nữa.
Việc buốn bán đúng là đông khách hơn trước đây, đến nỗi không còn chỗ đậu xe.
Dựa theo lời Tần Hán nói, Lâm Dật đến chỗ số 308.
Mới vừa mở cửa lập tức nghe thấy âm thanh vui đùa ầm ĩ.
Ngoài Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên ra, trong phòng còn có mười mấy cô gái nữa.
Một nhóm người trang điểm theo trào lưu đang thịnh hành, hở hang táo bạo, ngồi bên cạnh ba người, chơi vô cùng vui vẻ.
“Lão Lâm, tới đây, chờ cậu thôi đó.”
Tần Hán gọi khi thấy Lâm Dật bước vào.
Cùng lúc đó Lương Kim Minh đứng lên: “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lâm Dật, đứng đầu trong bốn thiếu gia hàng đầu Trung Hải của chúng ta.”
Sau khi nhìn thấy Lâm Dật, những cô gái ở đây đều trợn tròn mắt.
Người đàn ông này, so với tưởng tượng còn đẹp trai hơn nhiều.
Hơn nữa còn là người đứng đầu trong bốn thiếu gia hàng đầu Trung Hải, vậy xem ra càng giàu có.
“Đến đây đến đây, anh Lâm, chúng ta không say không về.” Cao Tông Nguyên cầm rượu, nói về phía các cô gái ở đó: “Anh nói cho mấy em biết, anh Lâm là người không thiếu tiền, nếu mấy em mời anh Lâm uống một ly, anh Lâm sẽ thưởng cho 10.000 tệ, nếu uống hết một chai sẽ trực tiếp thưởng 100.000 tệ.”
“Đệch, tôi vừa tới cậu liền đem tôi đi bán.” Lâm Dật cười nói.
“Anh là người đứng đầu trong bốn thiếu gia ở Trung Hải chúng ta, phải làm gương cho các nàng ở đây thấy chứ, hơn nữa hôm nay tôi tìm đến đây toàn là cực phẩm, nếu như anh muốn, buổi tối có thể dẫn đi.”
“Những chuyện này lát nữa hãy nói, hôm nay tôi gọi các cậu đến đây, là có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Sao vậy lão Lâm, có chuyện gì cứ nói thẳng, ở đây đều là người một nhà.”
“Các cậu có quen ai ở ngân hàng không?”
“Người ở ngân hàng?” Lương Kim Minh kẹp điếu thuốc: “Ba tôi có quen biết chủ tịch Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, hai người họ là bạn cùng lớp đại học, nên có quan hệ tốt.”
“Vậy thì tôt, tôi muốn chuẩn bị thế chấp.”
“Đệch mẹ, thật sao?” Cả ba người đều ngạc nhiên, Tần Hán nhìn Lâm Dật nói: “Cậu có thể thâu tóm toàn bộ công ty Didi trị giá 30 tỷ đô, còn phải đi vay tiền sao? Cậu đang có dự án gì thì cứ nói, ba chúng tôi về nói với nhà một chút, đưa cho cậu 8 tỷ không thành vấn đề.”
Mặt khác, các cô gái trên bàn ăn nghe tới mức nghẹn, họng trợn tròn mắt.
Đây là cuộc sống của người giàu có sao? Làm một dự án đều khởi điểm bằng hàng chục tỷ?
“Không phải làm dự án, là chuyện khác, tiền mặt trong tay tôi không nhiều lắm, chỉ có 20 tỷ, sợ là không đủ.”
Hơn 20 tỷ vẫn không đủ? Những cô gái trên bàn sợ hãi.
Khi nói những điều này, anh không nghĩ đến cảm xúc của những người nghèo ở đây hay sao?
Theo bản năng, những cô gái trên bàn đều kéo cổ áo ra một chút, cảm giác trong phòng hơi nóng, muốn cởi ra để mát mẻ một chút.
Tần Hán đảo mắt, hình như đang nghĩ đến việc gì đó.
“Lão Lâm, cậu muốn lấy số tiền đó để đối phó với Triệu Mặc sao?”
“Anh biết người này?”
“Thực ra anh biết không nhiều lắm, ba anh mới quen biết rộng.” Tần Hán nói: “Lúc trước khi cậu trở mặt với Cisco, anh đã đem chuyện này nói với ba, ba nói tư bản lớn nhất phía sau Cisco, là tập đoàn Hoa Ngân Yên Kinh. Đây là một công ty không thể ngờ tới, còn mạnh hơn một chút so với nhà họ Tần của anh.”
“Quả thật việc này có liên quan với Triệu Mặc.” Lâm Mặc bắt chéo tay sau đầu, lưng dựa vào ghế nói: “Chuyện này cũng đã hơn 20 ngày rồi. Tôi đoán anh ta sắp hành động, bên này tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị.”
“Cụ thể cậu cần bao nhiêu tiền, anh về nói với ba anh, có thêm vốn từ tập đoàn Trung Hán, đảm bảo có thể đưa cho cậu không dưới 5 tỷ.”
“Anh Lâm, cấp dưới của tôi có mấy công ty, nếu anh nói chuyện với ba tôi và lấy danh nghĩa đầu tư, cũng có thể lấy được ba đến bốn tỷ.”
“Tôi cũng nằm trong hoàn cảnh giống lão Lương, tập đoàn Long Đằng còn nằm trong tay ba tôi, nhưng lấy ba, bốn tỷ chắc không có vấn đề, chỉ cần anh Lâm nói một tiếng, ngày mai tiền lập tức chuyển vào tài khoản của anh.”
Tuy nói rằng bản thân đang khó khăn, nhưng lúc này ba người liền không chút do dự mà ra tiền, trong lòng Lâm Dịch cảm kích vô cùng.
Dù cho tiền của nhà ai, thì cũng không phải là do gió thổi tới mà có, đương nhiên, ngoại trừ bản thân anh ra.
“Không cần, tôi đã nghĩ kỹ rồi, lần này tôi sẽ một mình solo với Triệu Mặc, mọi người nhúng tay vào thì không còn gì thú vị nữa.”
“Được rồi, anh sẽ chuẩn bị tiền cho cậu, khi nào muốn thì cứ lên tiếng là được.” Tần Hán nói: “Tuy rằng nhà anh có ngân hàng liên quan đến phương diện này, nhưng không mạnh bằng lão Lương, việc thế chấp này, cậu cứ nói với cậu ta đi."
“Anh Lâm, anh muốn thế chấp cái gì, nói cho tôi nghe thử, để tôi về bàn bạc lại với ba tôi.”
“Trường đua xe quốc tế Trung Hải.”
“Khách sạn lớn Bán Đảo.”
“Bến cảng Vọng Giang và bãi biển Nguyệt Lượng Loan.”
“Tòa tháp đôi Lăng Văn.”
“Còn có Cửu Châu Các của tôi.”
Sau khi nghe Lâm Dật nói ra những sản nghiệp này, Tần Hán ngẩng đầu nhìn anh: “Lão Lâm, con mẹ nó, cậu không phải định cược toàn bộ chứ.” (gốc là show hand trong đánh bài: cược toàn bộ.)
“Chính là muốn cược toàn bộ để chơi cùng anh ta.” Lâm Dật đứng lên cầm lý rượu, tự tin nói: “Dù sao số tiền này cũng sẽ lấy lại được, không sao cả.”
------
Dịch: MBMH Translate