Tắt điện thoại, Lâm Dật trì hoãn lại tiến độ công việc.
Điện thoại của Triệu Văn nằm ngoài dự kiến của anh, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý.
Nhưng sáu công ty dược phẩm lớn muốn đàm phán gì với mình, chuyện này rất đáng nghiên cứu.
Nói không chừng muốn kéo mình đi đối đầu với Khoa Nghiên.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật xoa xoa cằm. Trong chuyện này, dường như còn có lợi nhuận.
Nhưng cụ thể làm việc này như thế nào, còn phải xem tình hình sau này.
Cuộc điện thoại của Triệu Văn không khiến cho Lâm Dật dừng công việc trong tay xuống, tiếp tục công việc phát triển chíp 3.0.
Muộn hơn chút, Kỷ Khuynh Nhan đến nấu cơm cho Lâm Dật, cuộc sống tuy có bận rộn nhưng rất ấm áp.
Buổi sáng hôm sau, vì cả ngày không có ca phẫu thuật nào, nên Lâm Dật không có ý định đến bệnh viện.
Kỷ Khuynh Nhan một mình đi làm, không làm lỡ mất thời gian của Lâm Dật.
Đến trưa, Lâm Dật nhận được điện thoại của Lương Kim Minh.
“Anh Lâm, việc anh giao đã xử lý xong rồi.” Lương Kim Minh nói tiếp:
“45 tỷ, một tháng không lãi, vả lại tôi còn tiện thể nghe ngóng một chút, nếu anh đem Long Tâm ra cầm cố, có thể đổi được gần 40 tỷ.”
“Thế thì cũng không ít.” Lâm Dật nói tiếp: “Đã tốn bao nhiều tiền quà?”
“Đều là khoản nhỏ, anh Lâm đừng hỏi nữa.” Lương Kim Minh nói tiếp: “Khi nào mà cần khoản tiền đó, chuẩn bị sẵn những thủ tục liên quan, rồi tôi đưa anh qua đó.”
“Bây giờ luôn.” Lâm Dật nói tiếp: “Đợi điện thoại của tôi.”
“Được.”
Trong vòng một tiếng sau đó, Lâm Dật chuẩn bị đầy đủ tất cả các thủ tục giấy tờ, rồi đến tìm Lương Kim Minh, bắt đầu tiến hành việc vay tiền.
Cho đến tận trời tối, tất cả vấn đề về thủ tục mới làm xong.
Vì có mối quan hệ với nhà họ Lương, nên ngân hàng có hứa, sau một ngày sẽ giải ngân, với tốc độ như vậy đã được xem là quá nhanh rồi.
Lâm Dật tính lại, lấy được tiền từ ngân hàng, cộng với tiền trong tay mình, thì cũng có tầm 65 tỷ, nếu không có gì phát sinh, thì số tiền này cũng đã đủ.
Cho dù có việc gì phát sinh, thì vẫn có thể cầm cố Long Tâm, cho nên không cần phải quá lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Cùng với Lương Kim Minh làm xong việc, bốn người họ cùng hẹn nhau đi ăn, vui vẻ đến tận đêm khuya.
Ngày hôm sau, Lâm Dật đến phòng khám, nhưng chỉ có Kiều n ở đó, Lý Sở Hàm bận đi làm việc khác rồi.
“Tình hình của đứa bé như thế nào rồi? “ Lâm Dật hỏi.
“Giống như chủ nhiệm Lý nghĩ, loại 8 của động mạch chủ chuyển vị trí.” Kiều n nói tiếp:
“Tình hình bây giờ là ngăn tâm thất và vách liên thất bị tổn thương, động mạch phổi hẹp, hôm qua chủ nhiệm Lý tìm tài liệu suốt đêm, vả lại còn gọi vô số cuộc điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa có phương án nào cho cuộc phẫu thuật.”
“Các xét nghiệm khác của đứa bé đã làm chưa?”
“Vẫn còn mấy hạng mục cần kiểm tra, chắc cũng phải mấy ngày nữa mới có thể cho ra được kết quả chẩn đoán toàn diện, kế hoạch bước đầu của chủ nhiệm Lý là năm ngày sau làm phẫu thuật.”
“Năm ngày sau...”
Lâm Dật lẩm nhẩm một câu: “Thế thì năm ngày sau làm đi, khi nào rảnh em scan tất cả báo cáo kết quả kiểm tra, rồi gửi vào hòm thư cho tôi.”
“Không vấn đề.”
Nói xong với Kiều n, hai người chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi chiều.
Vì đối với trình độ phẫu thuật của Lâm Dật, anh đã hiểu rõ toàn diện.
Chỉ cần không phải là ca phẫu thuật vô cùng nghiêm trọng, Lý Sở Hàm sẽ không làm cùng.
Toàn bộ quá trình đều để Lâm Dật cầm dao, Kiều n làm trợ lý, ở bệnh viện Hoa Sơn này, xem như là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Một giờ chiều, Lâm Dật và Kiều n làm xong phẫu thuật bước ra, chuẩn bị ăn chút gì để cho no cái bụng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dật mở điện thoại.
Nhìn thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Hà Viện Viện.
“Chuyện gì?”
“Cuối cùng anh cũng nghe máy.” Hà Viện Viện nói:
“Bên Didi xảy ra chút vấn đề, trên thị trường có ai đang bán ra một lượng lớn cổ phiếu của Didi, đã tích lũy bán ra hơn 8 tỷ rồi.”
“Chuyện xảy ra từ khi nào?”
Chuyện này cũng trong dự đoán của Lâm Dật, nên anh cũng không tỏ ra quá bối rối.
“Tôi nghe tin từ tổng giám đốc Điền, bắt đầu từ sáng ngày hôm nay, rất sớm đã có người bán ra số lượng lớn, vốn nghĩ đó là sự suy giảm thông thường, nhưng đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, tôi dự đoán khoảng hai tiếng nữa, số cổ phiếu bán ra, tổng cộng sẽ gần tới 10 tỷ.”
“Không phải gấp gáp, cứ để bọn họ bán ra, tôi ăn cơm trước đã, rồi tí đến tìm mọi người.”
“Ông chủ, ngài đừng chủ quan quá, đến giờ này rồi mà ngài vẫn còn tâm trí ăn cơm à?” Viện Viện nói tiếp:
“Nếu tiếp tục bị bán ra như thế này, chắc chắn sẽ gây sóng gió trên thị trường chứng khoán, mà tôi cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp, mà có khả năng có người cố tình đối đầu với Didi.”
Là học muội của Kỷ Khuynh Nhan, là học sinh xuất sắc của đại học Yến Sơn, khứu giác kinh doanh của Hà Viện Viện đã không cần bàn tán thêm, cô ấy đã ngửi thấy mùi của mưu mô.
“Thì chính là có người đang muốn phá hoại, mọi người theo dõi sát các chỉ số trên sàn là được, không được hoang mang.”
Hà Viện Viện trầm tư vài giây: “Ông chủ, chuyện này đều nằm trong dự liệu của anh phải không? Có phải anh biết từ trước là sẽ xảy ra chuyện như thế này?”
“Ừm, tóm lại, mọi người không cần hoang mang là được, đều là vấn đề nhỏ, đợi tôi ăn xong sẽ qua đó.”
“Vâng.”
Tắt điện thoại, Lâm Dật thay quần áo, sau đó anh cùng Kiều n đi ra ngoài, ăn một bữa trưa đơn giản, rồi mới lái xe đi đến tập đoàn Lăng Vân.
Bên trong văn phòng của Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện cùng các giám đốc điều hành cấp cao của Didi đều ở đây.
“Tổng giám đốc Lâm, ngài đến rồi.”
Nhìn thấy Lâm Dật đến, Điền Nghiên lên tiếng chào hỏi.
“Tình hình bây giờ như thế nào rồi?”
“Vẫn đang tiếp tục bán ra, cộng thêm một số nhà đầu tư nhỏ lẻ trong lòng hoang mang, tổng giá trị cổ phiếu bán ra tầm khoảng 9,5 tỷ rồi.”
“Nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng bán theo rồi à?”
“Vâng, bây giờ trên mạng có rất nhiều phương tiện truyền thông đều đang xem bi kịch của Didi, có một số nhà đầu tư nhỏ lẻ gió chiều nào theo chiều đấy, đã bắt đầu bán ra.”
“Từ bây giờ trở đi, trên thị trường bán ra bao nhiêu, thì chúng ta mua vào bấy nhiêu.”
Nghe lời của Lâm Dật, mọi người ở hiện trường đều chú ý đến một việc rất quan trọng.
Hà Viện Viện nhìn Lâm Dật nói: “Ông chủ, có phải có người đang muốn làm chúng ta phá sản?”
“Cisco không phải là đã bị tôi làm cho phá sản rồi sao, bây giờ vốn liếng sau lưng bọn họ đã kết thúc, trò chơi giữa chúng ta, xem ra chính thức bắt đầu rồi.”
“Bà nội nó, nếu chơi như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa.” Hà Viện Viện nói tiếp:
“Trong tay chúng ta bây giờ có gần 20 tỷ tiền mặt, tiền mặt lưu động của Didi có hơn 700 triệu, đây còn chưa đến một ngày, người ta đã bán ra gần 9.5 tỷ, dựa vào số tiền ít ỏi có trong tay chúng ta, không thể cầm cự được bao lâu thời gian.”
“Không phải vội gì, tôi từ ngoài đã lo được 45 tỷ, điều khác không dám nói, với chút ít mà họ bán ra này, tôi còn có thể đỡ được.”
“Từ ngoài kiếm được 45 tỷ?”
Nghe đến con số này, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao có mặt tại hiện trường đều bị sốc và không thể tưởng tượng.
Hóa ra tổng giám đốc Lâm sớm đã đoán có chuyện này xảy ra, đồng thời còn chuẩn bị trước bố cục.
Cộng với số tiền trên tay là 27 tỷ, tổng là 72 tỷ, nếu chuyển đổi thành đô la Mỹ, đại khái được 10 tỷ USD, đã gần với 1/3 giá trị cổ phiếu của Didi rồi.
Thế nên bên ngoài bán ra bao nhiêu cổ phiếu, thì trên lý thuyết đều có thể mua được!
Mà trong trò chơi bán khống này, chỉ cần bản thân có thể kiên trì, để cho đối thủ bị cạn kiệt, vậy thì người bị thiệt hại chính là bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate