Yến Kinh, văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Hoa Ngân.
Có bốn người ngồi trong văn phòng của Triệu Mặc.
Ba người kia, độ tuổi cũng tầm anh ta, ăn mặc sáng sủa, theo kịp xu hướng thời trang.
Trong mắt người bình thường, xem cách ăn mặc của họ thì cũng không có gì là khác thường hay cao quý.
Nhưng chỉ cần tùy ý gom những đồ trang sức của họ cũng trị giá mấy trăm nghìn.
Mà bốn người này được người ngoài gọi là tứ đại thiếu gia Yến Kinh.
Là nhân vật thủ lĩnh của tất cả các thế hệ phú nhị đại.
Mặc dù Lâm Dật và Tần Hán được mệnh danh là tứ đại thiếu gia của Trung Hải, nhưng nếu so sánh về thực lực, thì bốn người bọn Lâm Dật vẫn có chút thua kém.
Dù sao, đằng sau bốn người Triệu Mặc ít nhiều cũng có chút quyền thế.
Điểm này thì Lâm Dật và bọn họ không thể so sánh được, và cũng là điểm quan trọng nhất.
“Anh Triệu, xem ra anh muốn chơi với tập đoàn Lăng Vân rồi, không chơi cho họ chết thì anh không chịu đúng không?”
Người đàn ông nói đó là Tôn Sách, đứng thứ ba trong tứ đại thiếu gia ở Yến Kinh, thực lực gia thế của anh ta có kém hơn nhà họ Triệu chút xíu.
Khi nói chuyện, Tôn Sách cầm điếu thuốc, chân để trên bàn trà giống như đang ở nhà mình.
“Ai nói không phải chứ, mới có nửa ngày mà đã bán ra 10 tỷ, in tiền cũng không nhanh như tốc độ của anh.”
Người đàn ông đang nói đó là Lục Huyền, mặc quần bò ngố, chân đi một đôi Joe 1 North Carolina Blue phiên bản giới hạn, trên cổ đeo mặt dây chuyền lông vũ của Goro Takahashi, bậc thầy thiết kế của quốc đảo, có giá bán lên tới hàng trăm vạn trên thị trường.
“Anh Triệu, anh cho tôi biết sự thật, rốt cuộc anh đã mượn bao nhiêu cổ phiếu từ phía môi giới.”
Người đàn ông đang nói đó là Cố Trường Xuyên, người đứng đầu trong tứ đại thiếu gia.
Về phương diện giàu có, nhà họ Cố có thể không bằng nhà họ Triệu, nhưng quyền lực trong tay thì nhà họ Triệu có chút phần kém hơn.
Đây cũng là lý do vì sao mà anh ta đứng đầu trong tứ đại thiếu gia ở Yến Kinh.
Mà so sánh ba người Triệu Mặc, thì vóc dáng Cố Trường Xuyên có phần vạm vỡ hơn.
Chiều cao hơn 1 mét 90, nước da có chút màu đồng thiếc, đứng bên cạnh cửa sổ, giống như một ngọn núi nhỏ sừng sững, cũng là một trong những nhân vật nguy hiểm nhất.
“Gần 168 triệu cổ phiếu, dựa theo tình hình giá trị cổ phiếu bây giờ, nếu bán ra toàn bộ thì có thể thu về hơn 40 tỷ, nhưng cuối cùng có thể kiếm được bao tiền thì còn phải xem phía Muddy Waters kia tiếp cho bao nhiêu lực.” Triệu Mặc nói.
“Xem doanh số của công ty Muddy Waters mấy năm gần đây, lần này cùng hợp tác đánh, giá cổ phiếu của Didi giảm ít nhất 50% trở lên, chuyến này anh ít nhất có thể kiếm 20 tỷ.”
“Chỉ 20 tỷ, không thể đáp ứng được sự thèm muốn của tôi được.” Triệu Mặc cười nói.
“Hắn ta cướp trắng từ Cisco hơn 30 tỷ, mà còn trước mặt tôi, đốt cháy 3 tỷ tiền hàng, tôi không thể dễ dàng tha cho hắn ta được, chỉ có giảm 50% cổ phiếu là quá nhẹ nhàng đối với hắn ta rồi.”
“Trong lòng anh dự kiến mục tiêu là bao nhiêu?” Lục Huyền nói.
“Gì thì gì cũng phải 70%.”
“Không phải chứ?” Tôn Sách kinh ngạc nói:
“Nếu anh muốn giá cổ phiếu Didi giảm xuống 70% thì khoản chênh lệch anh kiếm được ở giữa là gần 28 tỷ, và hắn ta sẽ tổn thất nhiều hơn số tiền này, với giá trị thị trường là 30 tỷ đô la Mỹ, sẽ gần như mất 27 tỷ, đủ để hắn ta nhảy lầu rồi.”
“Muốn là muốn kết cục như thế, hắn ta đã làm phá sản Cisco, tôi chỉ muốn làm sập Didi của hắn ta, nếu so sánh quy mô của Didi thì chỉ một cái Cisco không có là gì.”
“Anh có giấc ngủ đông lâu như vậy chắc hẳn là bận rộn về chuyện này chứ gì.” Cố Trường Xuyên nói.
“Thực ra ở phía tôi đây thì cũng không có việc gì nhiều, chủ yếu là cho công ty Muddy Waters chút thời gian, bọn họ cần phải điều tra lấy chứng cứ sơ hở giữa tập đoàn Lăng Vân và Didi, bây giờ đã hơn 20 ngày, bọn họ cũng chuẩn bị ổn ổn rồi, cho nên tôi mới bắt đầu ra tay.”
“Anh cũng làm cho mọi người có cái nhìn ấn tượng đó, anh lại có thể vay từ bên môi giới 168 triệu cổ phiếu, năm đó ngoài Soros, thì anh là người chơi lợi hại nhất.” Cố Trường Xuyên nói.
“Đương nhiên, nếu không làm cho hắn chết hoàn toàn thì tôi không mang họ Triệu!”
Cốc cốc cốc!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện trong văn phòng thì có tiếng gõ cửa, thư ký của Triệu Mặc từ bên ngoài đi vào.
“Tổng giám đốc Triệu, phía tập đoàn Lăng Vân đã bắt đầu mua số cổ phiếu chúng ta bán ra.”
“Bọn họ mua bao nhiêu rồi?” Triệu Mặc nói.
“Tầm 10 tỷ, vốn tương đương với số cổ phiếu chúng ta bán, bây giờ giá cổ phiếu Didi tạm thời ổn định, biến động không nhiều lắm.”
“Mua lại nhanh thế à?” Triệu Mặc có chút ngạc nhiên nói.
“Vâng, nguồn vốn dự trữ của họ nhiều hơn chúng ta tưởng.”
“Lão Triệu, chúng ta không ngồi đây đợi được nữa, đến phòng giao dịch chứng khoán xem tình hình thế nào.” Cố Trường Xuyên nói.
“Đi.” Triệu Mặc nói: “Tôi muốn xem xem hắn có thể chống cự được bao lâu.”
Bốn người đồng hành cùng cô thư ký đến phòng giao dịch chứng khoán.
Trưởng phòng của phòng giao dịch chứng khoán là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, tên là Phó Chính Nghĩa.
Nhìn thấy bốn người nhóm Triệu Mặc đi đến, Phó Chính Nghĩa mỉm cười ra tiếp đón.
“Tổng giám đốc Triệu, chúng ta bán ra 10 tỷ cố phiếu bọn họ đều mua hết, tiếp theo phải làm gì?”
“Tiếp tục bán 10 tỷ, tiếp tục chơi với bọn họ.” Triệu Mặc nói.
“Biết rồi Tổng giám đốc Triệu.”
Xem biểu đồ có xu hướng ổn định, Tôn Sách nói:
“Cisco bồi thường 30 tỷ, tiền vẫn chưa về tài khoản của bọn họ, mà tập đoàn Lăng Vân mới đây đã dồn hết tiền để thu mua Didi, tôi dự đoán là bây giờ trong tay hắn sẽ không còn nhiều tiền mặt dự trữ, 15 tỷ là giới hạn của hắn, anh tiếp tục bán 10 tỷ ra, chắc chắn hắn không mua lại được.”
“Suy nghĩ của anh giống của tôi, tôi dự đoán 10 tỷ này đều là hắn ta phải chắp vá lung tung mới có được, tôi tiếp tục bán ra, hắn chắc chắn sẽ bất lực.”
Triệu Mặc nhìn Cố Trường Xuyên ba người họ: “Cố lão đại, ba người các anh có muốn vào chơi không, đảm bảo các anh kiếm 70% tiền chênh lệch.”
“Tiền cho không tội gì không lấy, coi như giúp anh thêm chút sức.” Cố Trường Xuyên nói.
“Anh mượn 168 triệu cổ phiếu, tôi cho mượn thêm 84 triệu cổ phiếu, tôi cũng không tham nhiều, chỉ cần kiếm mấy tỷ chơi chơi là được.”
“Thế thì tôi cũng giống anh Cố đây, cũng cho mượn 84 triệu cổ phiếu.” Tôn Sách nói.
“Bây giờ đã ba thiếu một, tôi cũng không thể đứng xem các anh kiếm tiền dễ như vậy được.” Lục Xuyên nói: “Tôi cũng cho mượn 84 triệu cổ phiếu bán ra.”
“Dựa theo tình hình bây giờ thì có 420 triệu cổ phiếu, cũng tầm 100 tỷ, nếu tất cả đều bán ra thì chắc chắn sẽ làm cho thị trường chứng khoán hoảng loạn, cộng thêm năng lực của công ty Muddy Waters, mức giảm 70%, như thế là ước tính thận trọng nhất rồi.”
“Như thế không phải tốt sao, giảm càng mạnh thì chúng ta kiếm càng nhiều, hắn tổn thất càng nhiều.” Tôn Sách nói tiếp:
“Đến lúc đó, chúng ta thuận thế lại làm ra một thương hiệu phần mềm khác, hoàn toàn có thể thay thế nó, thì lại càng kiếm được nhiều tiền.”
“Muốn là muốn kết quả như thế này.” Triệu Mặc ngậm điếu thuốc nói: “Tôi muốn cho mọi người trong giới này biết, nếu chống đối tôi thì sẽ có kết cục như thế nào!”
Không phải là họ không muốn cho mượn nhiều, mà cái thứ này bên trong có rất nhiều quy tắc, chỉ có thể cho mượn được nhiều như vậy.
“Tôi cho rằng cái người được gọi là Lâm Dật bây giờ vẫn chưa biết tự mình đã đắc tội với nhân vật như thế nào.” Tôn Sách nói tiếp:
“Đợi ngày Didi phá sản, đến lúc đó cũng khóc không thành tiếng rồi.”
“Cái cảnh này chỉ cần nghĩ thôi đã rất thú vị.” Triệu Mặc nói tiếp:
“Bây giờ tôi muốn gọi điện thoại cho hắn để phỏng vấn xem bây giờ tinh thần như thế nào, ha ha…”
“Chủ ý này được đấy.”
Từ trước đó, Triệu Mặc đã từ trong tay của Tào Tướng Dư lấy được số điện thoại của Lâm Dật, bây giờ trực tiếp gọi luôn.
“Lâm Dật, tôi là Triệu Mặc, lâu rồi không gặp.”
“Ngu ngốc, bây giờ anh đã bán ra tầm 12 tỷ rồi chứ? Anh đây sẽ mua hết, tiếp tục bán đi, tôi xem anh có thể bán được bao nhiêu.”
------
Dịch: MBMH Translate