Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 545 - Chương 543. Quá Trình Như Thế Nào, Tôi Không Quan Tâm

Chương 543. Quá Trình Như Thế Nào, Tôi Không Quan Tâm
Chương 543. Quá Trình Như Thế Nào, Tôi Không Quan Tâm

Tút tút tút...

Lâm Dật không cho Triệu Mặc thêm thời gian để nói thật, bỏ lại một câu rồi trực tiếp tắt máy.

Điều này cũng khiến sắc mặt của bốn người Triệu Mặc vô cùng khó coi.

Vốn dĩ muốn trêu chọc Lâm Dật một chút, ai ngờ anh bên đó đã chuẩn bị sẵn rồi.

“Anh Triệu, cái người tên Lâm Dật đó, hình như luôn đợi chúng ta.” Tôn Sách nói: “Chúng ta đánh giá hắn hơi thấp rồi.”

“Hắn ta chỉ sa cơ lỡ vận mà thôi, đừng nghe chém gió.” Lục Huyền nói.

Triệu Mặc cảm thấy tình hình không đúng cho lắm, phất phất tay gọi Phó Chính Nghĩa lại.

“Bây giờ tình hình như thế nào rồi?”

“Chúng ta đã bán tháo thêm khoảng 3 tỷ, nhưng hình như bên tập đoàn Lăng Vân đều tiếp nhận rồi.”

“Tiếp tục bán đi, trước hết cứ bán tháo hết 10 tỷ này đã, để tôi xem hắn ta có tiếp nhận được hết không.”

“Biết rồi thưa Triệu tổng.”

“Anh Triệu, anh đừng hoảng.” Tôn Sách cười ha hả nói:

“Trong tay anh có 164 triệu cổ, cộng hết cả lại chắc có tầm khoảng 40 tỷ, dù cho hắn ta có mệt chết cũng không thể tiếp nhận nổi, cứ bình tĩnh chút.”

“Đi thôi, trò chơi vô nghĩa này có lẽ vẫn còn phải chơi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta không thể cứ mãi phòng thủ thế này, tìm chỗ nào thả lỏng đã.” Cố Thường Xuyên nói.

“Cũng chẳng đến mức phải hoảng.” Triệu Mặc nói:” Tôi ở Yến Kinh nhiều năm như vậy rồi, nếu như không bằng hắn thì không xứng mang tên Triệu Mặc.”

“Vậy là được rồi, anh chỉ cần kịp thời hạ lệnh xuống là được, còn những việc khác cứ giao cho cấp dưới làm đi.”

Triệu Mặc gật gật đầu: “Đi thôi, gần đây tôi phát hiện ra một suối nước nóng rất tốt, đưa các cậu đi dạo chơi.”

“Đi thôi.”

……

Buổi tối ngày hôm đó, các công ty lớn lớn nhỏ nhỏ của tập đoàn Hoa Hạ đều đã nhận ra trận chiến tài chính trước nay chưa từng có.

Cũng đều gắt gao quan tâm chuyện này, đợi xem phần thắng sẽ về tay ai.

Tập đoàn Trung Tín, văn phòng tổng tài.

Lương Tồn Hiếu đẩy cửa bước vào, phát hiện ra vợ mình đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm máy tính.

“Xem cái gì đó, tập trung quá vậy.”

Thầm Thục Nghi cười, quay laptop về phía bên đó.

“Trận đại chiến của Lâm Dật và Triệu Mặc bắt đầu rồi.” Thầm Thục Nghi nói: “Nhìn vào tình hình hiện tại, Triệu Mặc đã bán tháo khoảng 82 triệu cổ phần, lôi kéo thêm hơn 20 tỷ tiền mặt nữa.”

“Nhiều vậy sao?” Lương Tồn Hiếu nói: “Còn tình hình bên phía Lâm Dật thế nào?”

“Tạm thời xem ra thành tích không tồi, đều tiếp nhận được, chẳng qua giá cả của cậu ấy cao hơn một chút.”

“Nói thế nào nhỉ.”

“Ngoại trừ 82 triệu cổ phần của Triệu Mặc, và thêm vào một số lẻ tẻ khác, đổi chiết khấu thành nhân dân tệ thì rơi vào khoảng 1 tỷ.”

“Có vẻ cũng không nhiều, ảnh hưởng có lẽ cũng không lớn.”

Tuy rằng chuyện với Lương Nhược Hư còn chưa đâu vào đâu, nhưng bất tri bất giác, Lương Tồn Hiếu đã đứng về phía Lâm Dật rồi.

“Đây mới chỉ là mở đầu thôi, trò hay vẫn còn đang cách xa lắm.” Trầm Thục Nghi nói: “Sau này mới là lúc thử nghiệm Lâm Dật.”

“Em đang sợ Lâm Dật không đủ tiền dự trữ hả?”

Trầm Thục Nghi gật gật đầu: “Em tin, dựa vào năng lực của Lâm Dật, có lẽ sẽ chuẩn bị tiền để tiếp nhận cổ phần, nhưng số tiền đó, có lẽ chỉ đủ chống lại Triệu Mặc, nếu cậu ấy công bố thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ngân, chắc chắn sẽ khiến cho người dân chơi chứng khoán điên cuồng bán tháo, tích tiểu thành đại, vậy mới có thể lật mình.”

“Ngoài ra, công ty Hồn Thủy cũng không có ra trận, nếu như Lâm Dật chưa chuẩn bị tốt sách lược đối phó, vô số tin tức phản đối tấn công tới, cậu ấy cũng khó mà ngăn chặn.”

Lương Tồn Hiếu lấy ra một điếu thuốc, Trầm Thục Nghi thấy thế, lấy từ trong ngăn bàn ra một cái gạt tàn sạch sẽ, ngồi xuống cùng với ông.

“Trước tiên đừng nói đến công ty Hồn Thủy, chỉ là số cổ phiếu Triệu Mặc bán ra, chỉ đủ Lâm Dật uống một hũ.”

“Cũng tầm tầm đó.”

Trầm Thục Nghi vén vén tóc nói: “Cậu ấy vừa mới thu mua toàn bộ Didi, có lẽ tiền trong tay cũng không còn nhiều, sau đó muốn làm từ thiện một chút, kiếm một làn sóng hảo cảm tích cực, dựa vào đó để đẩy giá cổ phiếu Didi lên cao, nhưng cuối cùng, bởi vì muốn tỏ thái độ với em, giao hết thanh danh cho Trung Tín, vậy nên số tiền mặt cậu ấy có thể đưa ra không nhiều, em đoán số tiền cậu ấy dùng để tiếp nhận cổ phần, hẳn là tiền vay mượn.”

“Vay mượn?”

“Long Tâm mở rộng công nghệ chip 2.0 có thể sánh ngang với Intel, đã trở thành con cưng mới trong giới khoa học kỹ thuật, giá trị đương nhiên cũng theo đó mà tăng cao, thế chấp cho ngân hàng có thể dễ dàng đổi được 40 tỷ, nếu như đã tiêu hết 40 tỷ này mà vẫn chưa thể khiến Triệu Mặc dừng tay, vậy thì khó khăn rồi.”

“Hạt Gạo gọi điện cho em rồi hả?” Lương Tồn Hiếu Hỏi.

“Gọi mấy cuộc rồi.” Trầm Thục Nghi cười nói: “Nhưng em phớt lờ con bé rồi.”

“Làm gì có ai làm mẹ như em chứ.”

“Em đang muốn xem xem, cuối cùng thì trình độ của Lâm Dật có thể đến mức nào.” Trầm Thục Nghi nói: “Lâm Dật không muốn để người khác nhúng tay vào, hơn nữa em cũng không có ý định nhúng tay, vậy mới thú vị.”

“Chắc là em đang muốn biết, cậu ấy có thể đạt tới cảnh giới như Lâm Cảnh Chiến không chứ gì.”

Trầm Thục Nghi cười rộ lên: “Có thể nói như vậy.”

“Dù sao anh cũng không quan tâm, sau này nếu như Hạt Gạo không vui, em đừng có trách anh, không liên quan gì tới anh cả, anh còn lâu mới đi làm lá chắn cho em.”

“Anh là kiểu người gì vậy hả, xảy ra chuyện là chạy nhanh hơn ai hết.”

“Bởi vì anh tình nguyện chết trên chiến trường, nhưng cũng không muốn Hạt Gạo dày vò anh đến sống không bằng chết.”

“Xem này xem này, đây là những lời đại tá Lương của chúng ta nên nói sao.” Trầm Thục Nghi châm biếm.

“Sao lại không nên nói chứ.” Lương Tồn Hiếu nói:

“Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần có chút chuyện xảy ra thôi, em đã rũ sạch hết trách nhiệm, cho đến cuối cùng, ba anh mắng anh, mẹ anh mắng anh, hai người bọn họ mắng xong, lại đến lượt bố vợ mẹ vợ bắt đầu giáo dục tư tưởng cho anh, anh đâu có dễ dàng gì.”

“Được rồi được rồi.” Trầm Thục Nghi nâng mặt Lương Tồn Hiếu lên: “Lương đại tướng nhà chúng ta chịu uất ức rồi, đêm nay về nhà, em đích thân xuống bếp nấu ăn khao anh.”

“Bớt dùng mấy chiêu mật ngọt chết ruồi này với anh đi, không dễ đâu.”

“Cho anh uống thêm nửa chén nữa.”

“Vô dụng thôi, anh mà lại chịu chút mê hoặc nhỏ nhoi này? Em coi anh là gì vậy?”

“Lương Tồn Hiếu, anh lại không nghe lời rồi?”

Lương Tồn Hiếu: ...

...

Róc rách...

Cửu Châu Các, Lâm Dật ngoi đầu lên khỏi bể bơi, dáng người cao to, cơ bụng 8 múi.

Kỷ Khuynh Nhan ngồi bên cạnh hồ bơi, nhưng đang mặc một bộ váy hoa nhí, không có ý định muốn xuống nước bơi lội.

Đồng thời, ở bên cạnh cô có đặt một chiếc bàn tròn nhỏ, bên trên có laptop, trên màn hình đang hiện lên những đường cong của thị trường cổ phiếu chứng khoán.

Mặc dù trập trập trùng trùng, xem ra thì xu hướng tăng lên bình ổn, nhưng trong mắt Kỷ Khuynh Nhan, đây là một biểu đồ mang nguy cơ từ bốn phía.

Mỗi một phạm vi giảm, đều biểu thị khả năng thua không còn manh giáp.

“Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng bơi lội à.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Lúc này cũng đâu có gì đáng để làm đâu, trừ việc phá tiền, cũng không làm được cái gì cả, có gì mà phải lo lắng chứ,”

“Nhưng ít nhất thì anh cũng phải quan tâm xu thế một chút chứ.”

“Không có gì đáng để quan tâm cả, anh đã đoán trước được đại khái kết quả rồi, còn quá trình thế nào, anh không quan tâm.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 543.
Bình Luận (0)
Comment