“Chuyện anh thật sự quan tâm, là chuyện của công ty Hồn Thủy sao?”
“Gần như là vậy đi.”
Cơ thể Lâm Dật ngâm trong nước, hai tay dựa ở bên thành hồ.
“Công ty Hồn Thủy này, quả thực là khá lợi hại, anh cũng không biết, trong vòng hơn 20 ngày bọn họ có thể điều tra ra được điều gì, chỉ cần bọn họ công bố thông tin, bên anh lại không có đối sách, vậy thì có hơi bị động rồi.”
“Nghiệp vụ chính của bọn họ là bôi xấu những công ty khác, cách ứng phó của chúng ta là làm tích cực tăng hình ảnh của công ty, đây chính là biện pháp tốt nhất để ứng phó với bọn họ.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng làm thế nào để tăng lên mới là quan trọng.”
“Anh có nghĩ ra cách gì chưa?”
“Chưa nghĩ.”
“Vậy anh đang nghĩ cái gì?” Kỷ Khuynh Nhan nén giận hỏi, đã là người lớn thế này rồi, sao không biết sốt ruột gì cả vậy, đúng là làm người ta lo chết đi được mà.
“Em qua đây, anh nói cho em biết anh đang nghĩ cái gì.”
Kỷ Khuynh Nhan ngồi xổm xuống, một tay kéo cằm anh: “Hôm nay nếu anh không nói ra được biện pháp đối phó, em sẽ thu phục anh.”
“Em lại gần thêm chút nữa đi.”
“Đã gần lắm rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Váy của em là váy cổ tròn, anh muốn thấy em phơi bày bản thân, không thể nào đâu...”
Còn chưa kịp nói xong, Kỷ Khuynh Nhan đã nhìn thấy Lâm Dật nắm lấy cánh tay mình, sau đó không thể khống chế được cơ thể, ngã ra giữa hồ bơi.
“A!”
Tõm!
Kỷ Khuynh Nhan hét chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng của Cửu Châu Các, tóe ra một đợt bọt nước lớn.
“Lâm Dật, anh muốn chết à.”
Kỷ Khuynh Nhan sợ hãi nắm lấy cánh tay Lâm Dật, mãi một hồi lâu mới thích ứng được với môi trường trong nước.
“Đừng mang dây buộc mình, cuộc đời vui vẻ thì phải vui vẻ hết mình.”
“Nhưng anh cũng không được làm thế chứ, dọa chết em rồi.” Kỷ Khuynh Nhan cong miệng nói, sắp bị dọa đến khóc.
“Được rồi được rồi, không khóc không khóc.” Lâm Dật lau nước mắt cho Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Anh bế em về đi.”
“Vô cùng tình nguyện cống hiến sức lực.”
Lâm Dật bế Kỷ Khuynh Nhan bước lên khỏi hồ bơi.
Sau đó bế kiểu công chúa, ôm cô vào trong lòng, đi về phía biệt thự số một.
Váy của Kỷ Khuynh Nhan vốn là loại mỏng, sau khi bị ngâm nước, gần như đã trở nên trong suốt, dán sát lấy vòng eo lả lướt của cô.
Vậy cho nên nội y màu đen và quần bảo hộ bên trong đều lộ ra vô cùng rõ ràng.
“Không được nhìn lén.” Kỷ Khuynh Nhan tay chân rảnh rỗi đưa một cánh tay ra, giữ lấy mặt của Lâm Dật để ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước: “Vô lễ, không được nhìn.”
“Đó là hành vi của quân tử, anh không phải quân tử, vô lễ cũng nhìn.”
“Anh đúng là một tên lưu manh không hơn không kém, hơn nữa còn là một đại lưu manh.”
“Muốn nói gì thì nói, anh không care đâu.”
Kỷ Khuynh nhan quay đầu lại, không thèm để ý Lâm Dật nữa.
Lúc mình mặc áo tắm anh ta cũng đã nhìn thấy rồi, giờ muốn nhìn thì cứ nhìn thôi, cũng chẳng sao.
Đến căn biệt thự số một, Kỷ Khuynh Nhan xông vào đi tắm, sau đó thay đồ ngủ, cũng mang laptop ở bên ngoài vào, sau đó nằm ở trên sofa cùng với Lâm Dật.
“Anh thu chân lại chút coi, cái sofa lớn như vậy mà bị anh chiếm hết rồi.”
“Anh có giữ chỗ cho em rồi còn gì.”
“Chỗ này nhỏ quá, em ngồi không được.”
“Sao em không nói là do mông em lớn quá đi.”
“Mông anh mới lớn đó.”
Kỷ Khuynh Nhan mạnh mẽ ngồi xuống, dồn chân của Lâm Dật sang một bên, sau đó để máy tính lên một bên tay vịn của sofa, nói:
“Bây giờ, chúng ta đã tiếp khoảng 22 tỷ, đồ thị cũng coi như vững vàng đôi chút.”
“Anh đoán có lẽ bây giờ Triệu Mặc đang trong trạng thái vô cùng ngu ngơ, không biết phải làm thế nào mới tốt.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì theo cách nhìn ngoài giới, anh đã thu mua toàn bộ Didi, tiền trong tay còn thừa lại chắc chắn không đủ, có thể xuất ra 10 tỷ đã là cực hạn rồi.” Lâm Dật đổi tư thể, đặt chân lên đùi Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Nhưng bây giờ, anh đã tiếp hơn 22 tỷ, Triệu Mặc đã không rõ thực hư của anh thế nào nữa, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không bao lâu nữa, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tung ra, không cần vội.”
“Vậy anh dự tính xem, Triệu Mặc cuối cùng sẽ tung ra bao nhiêu?”
“Trong khoảng 30 tỷ đến 50 tỷ, điều này phải xem khoán thương muốn để cho tập đoàn Hoa Ngân mặt mũi thế nào, nhưng không cần biết là bao nhiêu, anh đều có thể tiếp được.”
“Đây chính là nguyên nhân anh không đem Long Tâm ra gán nợ hả.”
Lâm Dật gật gật đầu: “Trong tay có tiền, đủ để ứng phó với Triệu Mặc và các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang chạy theo xu hướng rồi, còn lại thì chờ xem công ty Hồn Thủy xuất chiêu thế nào.”
“Vậy được.” Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu: “Anh đi làm việc đi, em ở bên này theo dõi giúp anh.”
“Hôm nay không làm việc nữa.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
“Làm... ngắm em.”
...
Yến Kinh, nhà tắm Nghênh Tôn.
Bốn người Triệu Mặc đang ngâm mình trong suối nước nóng khói trắng lượn lờ, vô cùng dễ chịu.
Đồng thời lúc đó, bên cạnh bọn họ còn có mười mấy cô gái mặc áo tắm, bưng nước rót trà cho bọn họ, làm đủ các loại tư thế phục vụ.
“Gì cơ! Hắn đã tiếp 22 tỷ rồi!?”
Trong suốt nước nóng, sau khi nhận được điện thoại của Phó Chính Nghĩa, Triệu Mặc không còn bình tĩnh nữa.
“Khoảng tầm 20 tỷ là của chúng ta bán ra, 2 tỷ còn lại đều là của các doanh nghiệp nhỏ lẻ.” Phó Chính Nghĩa nói:
“Triệu tổng, bây giờ phải làm sao đây, có cần tiếp tục tung ra không?”
“Cứ đợi vài phút đã, sau đó tôi thông báo cho cậu.”
“Biết rồi thưa Triệu Tổng.”
Tại thời điểm này, Lâm Dật đã tiếp nhận 22 tỷ cổ phần, đây không hề là tin tốt đối với hắn.
Hắn từng dự tính rằng, Lâm Dật có lẽ sẽ tiếp được 20 tỷ cổ phần, nhưng phải mất chút thời gian, điều này có thể chứng minh tài chính của hắn không đủ, thắng lợi của bản thân đã ở ngay trước mắt rồi.
Nhưng hiện tại, bản thân mình tung ra bao nhiêu thì hắn ta tiếp nhận bấy nhiêu, không chút mơ hồ nào.
Đây hoàn toàn không phải chuyện tốt gì, thuyết minh rằng trong tay hắn có thể có đủ tài chính, cụ thể còn có thể tiếp nhận bao nhiêu còn là một ẩn số.
“Triệu ca, Lâm Dật tiếp 20 tỷ cổ phần rồi?” Tôn Sách hỏi.
Lúc này. Biểu tình của ba người còn lại đều có phần nghiêm túc.
Bởi vì tình huống trước mắt so với những gì bọn họ trông đợi có hơi không thích hợp.
“Mọi người nói xem, có khi nào hắn đi vay ngân hàng không?” Lục Huyền nói
“Long Tâm của hắn đang đúng lúc mạnh mẽ, muốn cho vay chỉ là chuyện trong vài phút.”
“Không cần phải đoán mò, tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi là biết ngay thôi.”
Triệu Mặc cầm lấy điện thoại, gọi cho Lương Nhược Hư.
“Nhược Hư, có bận không.”
“Bình thường, sao vậy.”
“Ở Trung Hải thế nào rồi, có chỗ nào không quen không? Ăn được đồ ăn ở Trung Hải chứ? Có cần anh gọi người đưa tới cho em.”
Đám người Cố Trường Xuyên cạn lời, tên bám đuôi chết tiệt.
“Vẫn ổn, mọi thứ đều rất phù hợp.” Lương Nhược Hư trả lời vô cùng chuyên nghiệp: “Tìm tôi có gì không?”
“Anh muốn thăm dò em chuyện này.” Triệu Mặc cũng không giấu diếm: “Anh muốn hỏi, bên Long Tâm có tìm đến em phê duyệt khoản vay không?”
“Phê duyệt khoản vay?” Lương Nhược Hư đáp: “Không có.”
“Vậy được, em ở Trung Hải phải chăm sóc bản thân cẩn thận, có gì không quen thì nhớ nói với anh.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Sau khi tắt điện thoại, Triệu Mặc nói: “Hắn không có vay.”
“Vậy chỉ còn khả năng hắn đem cơ nghiệp dưới tay đi thế chấp, nếu không cũng không thể giải thích khác được rồi.” Cố Trường xuyên nói.
“Mấy cậu nói xem, có khi nào hắn thật sự có nhiều tiền vậy không?” Lục Huyền nói: “Toàn bộ tiền để thu mua Didi rồi, nếu như không có khoản tiền dự trữ khổng lồ, cũng không thể làm việc này được.”
“Thế thì càng không thể nào.” Tôn Sách nói:
“Một công ty đang mạnh mẽ căn bản sẽ không giữ lại nhiều tiền đến vậy, Lâm Dật cũng không phải thằng ngốc, có thể biến doanh nghiệp trở thành quy mô thế này, không thể đến cả chút thường thức đó cũng không biết được.”
“Vậy thì không nhất thiết phải thảo luận, có lẽ là đem toàn bộ cơ nghiệp của mình đi cầm cố rồi.” Cố Trường Xuyên nói: “Ngày mai tôi bảo người tra thử là biết ngay thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate