Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 547 - Chương 545. Anh Lâm Thích Ăn Bánh Bao

Chương 545. Anh Lâm Thích Ăn Bánh Bao
Chương 545. Anh Lâm Thích Ăn Bánh Bao

Ba

Tôn Sách đốt điếu thuốc, nói: “Tôi cảm thấy điều tra cũng không có ý nghĩa gì cả, dù sao chúng ta đã vừa mới lên, không thể rút lui được.”

Lục Huyền gật gật đầu, “Tôi cũng vừa mới tính toán, cho dù anh ta lấy hết sản nghiệp trên tay thế chấp ra ngoài, bấm bụng thì cũng chỉ có thể vay được 50 tỷ.”

“50 tỷ thì nhằm nhò gì.” Tôn Sách nói:

“Số cổ phiếu của bốn người chúng ta không sai biệt lắm đã là 100 tỷ, không phải là dư sức để chơi chết anh ta sao.”

“Nói như thế cũng không sai, nhưng anh ta làm như vậy, hoàn toàn là tự chui đầu vào rọ.” Cố Trường Xuyên nói:

“Nếu như anh ta thật sự thế chân Long Tâm để chống lại chúng ta, thì chỉ cần để lộ tin tức này ra, chúng ta sẽ không cần động tay nhiều, giá cổ phiếu của bọn họ vẫn sẽ giảm thôi.”

“Lão đại nói không sai.” Triệu Mặc nói:

“Ngày mai phải phiền phức lão đại một chút rồi, dùng chút quan hệ, điều tra về tình huống bên Trung Hải kia một chút.”

“Giao cho tôi là được.”

Triệu Mặc cầm điện thoại di động lên lần nữa, gọi điện thoại cho Phó Chính Nghĩa.

“Tiếp tục đánh, không cần thả chậm tốc độ, tôi phải xem xem rốt cuộc anh ta có thể tiếp được bao nhiêu chiêu.”

Cúp điện thoại, Tôn Sách hô:

“Bên chúng ta nên vui vẻ ăn uống một chút, không cần nghĩ nhiều như vậy, với chút năng lực kia, còn muốn chống lại chúng ta sao? Cũng thật là biết đùa.”

“Ha ha, nói cũng đúng.” Triệu Mặc giơ ly rượu lên, “Cạn ly!”

...

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan vẫn giống thường ngày, dậy làm điểm tâm, đối với cô mà nói thì đây đã một thói quen.

“Mắt sao lại giống như gấu trúc vậy.” Lâm Dật hỏi.

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Tự em xem là biết.”

Kỷ Khuynh Nhan vào phòng vệ sinh, nhìn thấy dưới hai mắt có hai cái quần thâm đen thật to, bĩu môi nói:

“Em hôm qua nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán đến hơn nửa đêm, có thể là do ngủ không ngon, lát nữa em dùng phấn lót che đi là được. Nhưng mà đêm qua, bọn họ lại đánh hơn 7 tỷ ra ngoài, tốc độ lại không giảm chút nào, may là chúng ta đều đã nắm bắt được, cũng coi như là ổn định được thị trường.”

“Đã nói em không cần phải lo lắng rồi mà, còn chăm chú nhìn làm gì.” Lâm Dật vừa ăn cơm vừa nói:

“Cổ phiếu trên tay bọn họ đều là mượn của người môi giới, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng sẽ đánh ra thôi. Hiện tại chúng ta là bên chủ động, em đừng đem suy nghĩ đặt nhiều trên phương diện này nữa, nó sẽ còn tiếp tục trong vài ngày đó.”

“Nhưng em nhịn không được nha, trong lòng luôn nhớ tới, sau nửa đêm không ngủ được liền dứt khoát không ngủ luôn.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Đợi lát nữa em bôi thêm một chút kem nền, lại mang kính râm, thì mọi chuyện đều sẽ Ok.”

“Thật sự là không có cách nào với em mà.”

“Tối nay anh có làm thêm không?” Kỷ Khuynh Nhan trở lại trên bàn cơm, hỏi.

“Ca ngày thôi, có việc gì không?”

“Buổi tối đưa em về nhà một chuyến, em muốn lấy chút quần áo tới.”

“Xem ra Kỷ tổng đang dự định sống ở đây luôn sao.”

Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, tóc đuôi ngựa tùy ý buộc lên vẽ ra một độ cong xinh đẹp trên không trung, cho dù không trang điểm, mặt lại hướng lên trời, cũng tràn ngập sức sống thiếu nữ.

“Em căn bản không muốn đến, là anh mời em.”

“Lý do này của em rất gượng ép a, cho dù là anh mời em thì em cũng có thể cự tuyệt mà.”

“Bởi vì anh quá nhiệt tình, cho nên không thể chối từ, em không có cách nào cự tuyệt cả.”

“Nhưng mà...”

“Anh đừng nói nữa!”

Kỷ Khuynh Nhan trừng mắt, lời Lâm Dật muốn nói chỉ có thể nuốt xuống, đoán chừng cô đang muốn động thủ.

“Đừng, anh không nói nữa, là anh đưa em tới đây, làm khó Kỷ đại tổng tài của chúng ta rồi.”

“Như vậy thì còn tạm được.”

Ăn xong phần cơm đơn giản, Kỷ Khuynh Nhan về tới phòng của mình, bắt đầu thay quần áo và trang điểm.

Điều quan trọng nhất chính là che quầng thâm mắt.

Quần bò màu đen, phối hợp với áo gió thắt eo màu vàng nhạt, khiến cho dáng người càng thêm thon dài, lại nhiều hơn mấy phần lạnh lùng.

Sau khi thay quần áo xong, hai người lần lượt lái xe đi làm.

Đến phòng khám, Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm ngồi trước máy vi tính, đang cẩn thận tỉ mỉ nhìn màn hình.

Sống mũi thanh tú đỡ lấy gọng kính, cô đang chăm chú nghiên cứu báo cáo y học trên máy tính, Lâm Dật tiến đến cũng không phát hiện ra.

“Anh Lâm, anh tới rồi.”

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Kiều n chủ động chào hỏi, cũng làm cho Lý Sở Hàm nhận thấy Lâm Dật. Cô liền hướng sang bên cạnh nhường đường cho Lâm Dật.

“Ăn cơm chưa?” Lý Sở Hàm hỏi, còn thuận tay móc ra một quả táo.

“Ăn sáng rồi, nhưng không ăn táo.”

Lâm Dật cười tiếp nhận táo, sau đó đưa cho Kiều n, “Giúp anh gọt vỏ với.”

“Được thôi.”

Mấy bác sĩ nam trẻ tuổi khác nhìn thấy Lâm Dật có đãi ngộ như vậy, thì trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Nhưng cũng không có cách nào khác.

Lớn lên không đẹp trai như người ta, nhà còn không có tiền, quan trọng hơn là, kỹ thuật cũng không tốt như người ta, thật sự là bực mình mà.

Không đến vài phút, Kiều n cầm lấy trái táo đã gọt xong, đưa cho Lâm Dật.

“Anh Lâm, anh đã đọc tin hôm qua em đăng lên vòng bạn bè chưa?”

“Chưa, mà sao thế?”

“Cha của đứa trẻ hình như đang làm một quỹ quyên góp, muốn mọi người giúp đỡ một chút, hiện tại đã góp được hơn 20 ngàn tệ.”

“Đây không phải chuyện tốt sao, người tốt trên đời này vẫn còn rất nhiều.”

“Đúng là chuyện tốt, nhưng có một số công chúng cắt câu lấy nghĩa, dẫn dắt hướng dư luận về phía loại thuốc Nosina Sodium, nói là tại Australia bán hơn 200 tệ, sao vừa về đến trong nước lại biến thành 700 ngàn tệ rồi. Hiện dư luận đang bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều đang thảo luận về việc này.”

“Đám người kia không có não sao? Tình hình ở Australia khác với trong nước, căn bản là không thể so sánh a.”

“Không phải sao, em trước đó còn thảo luận với bọn họ, nói ở Australia là do có bảo hiểm y tế cho nên mới tiện nghi như vậy. Nhưng một cái miệng của em căn bản nói không lại bọn họ, cho nên em liền không thèm phản ứng với việc này nữa.”

“Để cho đám ngu ngốc kia thảo luận đi, một đám thiểu năng trí tuệ mà thôi, không làm nổi lên được chút sóng gió nào đâu.”

Lâm Dật tin rằng trong cái xã hội này, vẫn là người bình thường chiếm đa số.

Hẳn là có thể thấy rõ môn đạo bên trong, không bao lâu nữa, loại ngôn luận thiểu năng trí tuệ này sẽ biến mất thôi.

“Hy vọng là như vậy.” Kiều n yên lặng nói:

“Người ta chỉ là muốn góp vốn quyên tiền, để người trong xã hội giúp đỡ một chút, không nghĩ tới còn kéo theo những chuyện này, chuyện này là sao vậy chứ.”

“Ai nói không phải đâu.” Lâm Dật vừa ăn táo, vừa nói: “Táo này đúng là rất ngọt.”

“Ngày mai tôi sẽ mang thêm cho cậu.” Lý Sở Hàm nhỏ giọng nói.

“Lý chủ nhiệm, anh Lâm không thích ăn táo.” Kiều n nói.

“Vậy cậu ấy thích ăn cái gì?”

“Anh Lâm thích ăn bánh bao, tốt nhất là loại vừa trắng vừa to, vừa mềm lại vừa non. Đây tuyệt đối là thứ tốt nhất trong lòng anh Lâm.”

Liên quan tới chuyện chuối tiêu, Lý Sở Hàm có thể không hiểu, nhưng loại chuyện như bánh bao này, cô vẫn có thể nghe hiểu.

“Đừng nói nhảm nữa, làm việc cho tốt đi.” Lý Sở Hàm ngượng ngùng nói.

“Không nói thì không nói.” Kiều n nói: “Đoán chừng anh Lâm cũng đã ăn qua rồi.”

Gương mặt của Lý Sở Hàm lại càng đỏ, xấu hổ không biết nên nói như thế nào.

Lâm Dật lại cảm thấy không sao cả, nhưng mặt Lý Sở Hàm ửng hồng như đóa hoa hải đường kiều diễm, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui.

Reng reng reng

Đúng lúc này, Lương Nhược Hư gọi điện thoại tới.

“Giữa trưa có thời gian hay không? Đi ăn cơm đi?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 545.
Bình Luận (0)
Comment