"Chuyện này…"
Hạ Tâm Vũ nhất thời không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Tuy rằng cả hai là con nhà giàu, nhưng con nhà giàu cũng phân đẳng cấp.
Tần thiếu là công tử ca đỉnh cấp tại Trung Hải, người có thể sánh ngang với anh ta ở Trung Hai lác đác không có mấy người.
Cho dù anh Dật lái xe hơn hai mươi triệu, chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của Tần thiếu.
"Anh Dật, anh bớt giận." Hạ Tâm Vũ kéo tay Lâm Dật. "Chỉ có chút việc nhỏ, không cần giận với bọn họ. Chúng ta đi thôi."
"Việc này không quan hệ nhiều với các cô. Tôi chỉ muốn xem xem Tần thiếu lớn bao nhiêu thôi."
"A…"
Nhâm Tử Huyên hừ lạnh:
"Đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có. Tần thiếu không nhấc đao, đám con nhà giàu hạng hai các người muốn ngoi lên à? Cho rằng trong túi có mấy cắc bạc là đã không để Tần thiếu vào mắt?"
"Vậy cô đi hỏi anh ta xem, cuối cùng là anh ta ngoi lên hay tôi ngoi lên."
Lâm Dật quay đầu:
"Hai người đi theo tôi."
Hạ Tâm Vũ và Tôn Thụy nhìn nhau.
"Tâm Vũ, bạn của em quả thực có năng lực đưa hai chúng ta vào sao?"
"Em, em cũng không rõ. Nhưng anh Dật quả thực không phải người bình thường."
"Vậy làm sao bây giờ? Đi vào sao?" Tôn Thụy không biết làm sao mới được.
Sau lưng Nhâm Tử Huyên có chỗ dựa là Tần thiếu, mình căn bản không trêu chọc nổi.
Nếu thật sự đi vào, họ nhất định sẽ làm Tần thiếu không vui, ngày sau không dễ sống trong vòng trực tuyến.
"Đi thôi!"
Hạ Tâm Vũ hít sâu một hơi:
"Anh Dật đã nói như vậy, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, em cũng đi cùng anh ấy!"
"Xác định không thành vấn đề chứ?"
"Em cũng không biết, nhưng anh Dật đã nói, em tin tưởng anh ấy!"
"Được, anh cũng tin anh ta một lần!"
Thấy hai người đi theo Lâm Dật vào, Nhâm Tử Huyên cười trên sự đau khổ của người khác nói:
"Đừng bảo tôi không nhắc trước. Lát nữa các người bị đánh đuổi ra thì mất mặt ráng chịu."
"Chị Huyên, đừng phí lời với đám loser này. Chúng ta cũng đi vào thôi. Chờ lúc bọn họ bị đuổi ra ngoài lại quay toàn bộ quá trình lại, truyền trực tiếp cho mọi người xem. Hình ảnh như vậy nhất định rất cuốn hút."
"Em nói cũng đúng. Đi thôi, chúng ta cũng đi vào."
Đi vào trong trường đua, hai nhóm người tách ra.
"Trời ạ! Trường đua xe thực quá ngầu." Sau khi đi vào, Hạ Tâm Vũ kinh hãi.
"Đây chính là một trong các trường đua xe tốt nhất thế giới, ít nhất cũng được xếp vào ba vị trí đầu. Nếu có cơ hội có thể tới nơi này xem đua xe một lần, chết cũng không tiếc." Tôn Thụy cảm khái nói.
"Em cảm thấy, hôm nay quay livestream nhất định bùng nổ người xem. Đáng tiếc chính là không ai thi đấu ở đây, bằng không hiệu quả sẽ càng tốt.
"Có thể để chúng ta đi vào đã rất tốt, em phải biết đủ đi." Tôn Thụy nói.
"Nhanh chuẩn bị thiết bị quay chụp đi, tranh thủ thời gian.
Hạ Tâm Vũ vẫn có vẻ căng thẳng:
"Anh Dật, xác định không sao chứ?"
"Yên tâm, cứ tiến hành theo kế hoạch lúc trước của các cô. Có tôi ở đây, không ai có thể đuổi các cô đi."
"Cảm ơn anh Dật."
Lâm Dật tìm chỗ ngồi trên khán đài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Hải Đào.
Mặt hàng như Nhâm Tử Huyên, để Chu Hải Đào xử lý là được.
Chợt, ngay lúc anh vừa lấy điện thoại ra, thì thấy phía xa có người đi tới chỗ này.
Gần hai mươi mấy người, lại hầu như là người quen.
Ngoại trừ Nhâm Tử Huyên, Tần Hán và Chu Hải Đào đều có mặt. Họ đang châu đầu ghé tai, không biết đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy Tần Hán và Chu Hải Đào đi lại đây, Lâm Dật cười thu điện thoại lại.
Mọi người đã tới, cũng đỡ gọi điện.
"Tâm Vũ, em xem, Tần thiếu và bọn Nhâm Vũ Huyên tới đây rồi!" Tôn Thụy căng thẳng nói.
Hạ Tâm Vũ đang điều chỉnh thiết bị quay chợt liếc về phía xa.
Quả thực phát hiện một đám người đang đi tới.
"Anh Dật anh Dật…"
Hạ Tâm Vũ vội vội vàng vàng chạy về phía khán đài.
"Tần thiếu và bọn Nhâm Tử Huyên tới rồi, bây giờ nên làm gì?"
"Tới thì tới chứ sao, sợ cái gì. Tiếp tục làm việc của cô là được."
"Nhưng Tần thiếu dường như có quan hệ tốt với lãnh đạo nơi này, họ có thể…"
"Tần Hán đến cũng không sao, không cần quan tâm, cứ làm việc của mình thôi." Lâm Dật nói.
"Biết, biết rồi…"
Nói thì nói thế, nhưng Hạ Tâm Vũ vẫn rất hồi hộp, cô vô cùng thấp thỏm, không còn tâm trạng điều chỉnh thiết bị.
Cùng lúc đó, Nhâm Tử Huyên và nhóm Tần Hán đi về phía Lâm Dật.
"Tần thiếu, Chu quản lý, đã nói rõ hôm này là em quay độc quyền, nhưng hai người kia còn cố xông vào. Các anh mau đi quản lý đi."
Tần Hán ngẩng đầu, liếc nhìn Hạ Tâm Vũ và Tôn Thụy cách đó không xa.
"Hai người kia, chắc là hai người quay livestream khác?" Tần Hán hỏi.
"Đúng, chính là bọn họ."
"Chẳng lẽ em không nói cho họ biết, hoạt động hôm nay đổi thành quay độc quyền sao?"
"Em nói rồi, nhưng Hạ Tâm Vũ dẫn đến một người, người đó dẫn thẳng họ vào trong. Hơn nữa còn có vẻ rất ngang ngạnh, căn bản không nghe thông báo." Nhâm Tử Huyên nói.
"Còn nói là, muốn biết thể diện của anh lớn bao nhiêu, có tư cách gì chỉ cho một mình em vào đây quay trực tuyến."
Tần Hán cười:
"Thật thú vị, ở cả Trung Hải này, người dám không nể mặt Tần Hán tôi thật không thấy nhiều."
"Tần thiếu bớt giận, việc này giao cho tôi xử lý đi." Chu Hải Đào cười nói.
"Cũng đỡ cho anh phải phí lời."
"Anh là người quản lý nơi này, quyền lên tiếng tất nhiên lớn hơn tôi. Nhưng đối diện với người không thèm nể mặt tôi thì không dễ quên được. Để tôi xem xem là ai to gan như vậy."
"Tôi cũng nghĩ như thế. Hiện giờ nên để đám con nhà giàu hạng hai này mở mang tầm mắt, xem cuối cùng ai là cháu ai là ông. Trong túi có mấy cắc bạc đã kêu gào."
Tần Hán vươn tay ôm eo Nhâm Tử Huyên, đi về phía Tôn Thụy và Hạ Tâm Vũ.
"Hai người kia, ai cho hai người đi vào?" Tần Hán cao giọng nói: "Không ai nói cho các người biết hôm nay quay độc quyền sao?"
Thấy Tần Hán mặt lạnh, Tôn Thụy sợ run cả người.
Loại con nhà đại gia như Tần Hán không phải thứ mà anh ta có thể chọc vào.
Hạ Tâm Vũ cũng có chút sợ sệt.
Cô đã biết danh tiếng Tần Hán từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện trực diện với anh ta.
Không ngờ người này còn hùng hổ như vậy.
Quá dọa người.
"Hô hào làm cái gì, là tôi dẫn họ vào."
Nghe thấy trên khán đài có người nói, nhóm Tần Hán nhìn sang.
Trùng hợp nhìn thấy Lâm Dật.
"Tần thiếu, chính là hắn!"
Nhâm Tử Huyên chỉ Lâm Dật nói:
"Vừa nãy người này kiêu căng khó nói, căn bản không để anh vào mắt."
"Không phải cho rằng mình đẹp trai là có thể tinh tướng à, cũng không tự xem lại phân lượng của mình xem." Trợ lý của Nhâm Tử Huyên cũng góp lời.
Hạ Tâm Vũ và Tôn Thụy đều sợ đến giật mình.
Anh Dật đụng độ với con nhà giàu đỉnh cấp Trung Hải.
Lần này nên xử lý thế nào đây?
"Lâm tổng! Ngài đã tới!"
------
Dịch: MBMH Translate