Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 577 - Chương 575. Xảy Ra Chuyện Lớn!

Chương 575. Xảy Ra Chuyện Lớn!
Chương 575. Xảy Ra Chuyện Lớn!

“Ngoài con ra thì còn có thể là ai.” Trầm Thục Nghi nói:

“Lúc tại Yến Kinh, người theo đuổi con nhiều như vậy, rất nhiều người cũng có năng lực không thua kém Lâm Dật nhưng con lại hờ hững lạnh nhạt. Bây giờ thì tốt rồi, đến Trung Hải mới hơn ba tháng, mà đã ở cùng một chỗ, mẹ cũng không biết con đi Trung Hải là để làm việc hay là để yêu đương đây.”

“Đương nhiên là đi làm việc rồi.”

“Mẹ không tin.” Trầm Thục Nghi nói:

“Không chỉ có mẹ không tin mà cả nhà chúng ta đều không tin. Với lại hôm qua cha con còn cùng mẹ phân tích tình huống của con, mẹ cảm thấy ông ấy phân tích rất có lý.”

“Tình huống gì chứ?”

“Chúng ta đang hoài nghi, con và Lâm Dật có thể là quen biết nhau qua hẹn hò trên mạng từ trước. Nếu không khi đó con cũng không có khả năng lại khăng khăng muốn đến Trung Hải nhận chức được, hẳn là đến để gặp cậu ta đúng không.”

"Đây đều đang nói cái gì vậy, con mà rảnh đến nỗi đi hẹn hò trên mạng với anh ấy sao?" Lương Nhược Hư cảm thấy bất lực, nói: "Các người có thể làm chút chuyện chính đi được không.”

“Con nhìn xem, bị chúng ta nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận rồi.”

“Con không thèm để ý người nữa, hiện tại con sẽ gọi điện cho Lâm Dật, nói cho anh ấy biết tuyệt đối không nên thừa nhận.”

Nói xong, Lương Nhược Hư cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Lâm Dật. Nhưng sau một hồi báo bận, điện thoại tự động cúp máy, bên kia không có ai nhận. Lương Nhược Hư lại gọi một lần nữa, nhưng tình huống vẫn vậy.

“Được rồi, con đừng gọi nữa, buổi họp báo đã bắt đầu.” Trầm Thục Nghi nhắc nhở.

Lương Nhược Hư bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống, đến lúc này, nói cái gì cũng không còn kịp nữa. Chỉ có thể gửi hy vọng ở Lâm Dật, mong anh ấy sẽ phát huy sự thông minh tài trí của mình, làm như lời mẹ mình nói.

Buổi họp báo bắt đầu, Lương Nhược Hư khẩn trương nắm chặt tay. Lâm Dật hôm qua ngủ như chết vậy, cũng không biết là đã nghĩ ra được biện pháp gì hay chưa. Tập đoàn Lăng Vân sống hay chết, lập tức sẽ thấy rõ.

Mà lúc này, Trầm Thục Nghi cũng có chút hứng thú, nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy tính. Bà cũng rất muốn biết, Lâm Dật có thể hành động theo như phỏng đoán của mình hay không. Bởi vì phương thức của mình là biện pháp giải vây tốt nhất bây giờ. Nếu như cậu ta hành động theo ý nghĩ của mình, thì tương lai của Lâm Dật sẽ có 90% khả năng xông ra thế giới. Nếu như không phải, vậy thì đường tương lai của cậu ta sẽ rất khó đi. Con người một khi đã bò tới vị trí rất cao thì sẽ còn gian nan hơn so với việc đi trên dây xiếc.

Đi nhầm một bước thì tất cả nỗ lực trước đó đều sẽ trôi theo dòng nước, thậm chí còn có thể thịt nát xương tan, giống như Cisco vậy.

“Người của công ty Hồn Thủy sao?”

Sau khi biết thân phận của Chu Phong, Lương Nhược Hư và Trầm Thục Nghi, đều cảm thấy ngoài ý muốn. Hai người đều biết, công ty Hồn Thủy là kẻ khởi xướng ra chuyện này. Do đó cho dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa thì tập đoàn Lăng Vân cũng không có khả năng tìm bọn họ tới.

Mà người tên Chu Phong này tại sao lại xuất hiện ở đây? Ánh mắt của hai mẹ con đều tập trung vào buổi họp báo. Ngay cả Trầm Thục Nghi trước đó không chút để ý, bây giờ đều phá lệ nghiêm túc. Bởi vì chuyện này đã nằm ngoài tất cả phỏng đoán trước đó của bà.

“Đầu tiên tôi muốn đối nói lời xin lỗi chân thành nhất với Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân, các cổ đông của công ty Didi và Lâm Dật tiên sinh...”

Bài phát biểu của Chu Phong rất ngắn gọn, dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói thì tất cả đều là hoa quả khô, một chút cũng không dây dưa dài dòng.

Hai mẹ con nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như ngốc ra vậy. Kết quả như vậy, phá vỡ tất cả tưởng tượng của hai người, cảm giác như mình đã nghe nhầm.

Công ty Hồn Thủy vậy mà lại thừa nhận những tin tức này đều là do bọn họ bịa đặt. Chuyện này có khác gì với tự sát đâu?

“Mẹ, chuyện này, kết quả này, có phải là tốt hơn so với trong tưởng tượng của người đúng không?”

"Nào chỉ là tốt hơn, chiêu rút củi đáy nồi này của Lâm Dật đã trực tiếp đánh ngã Triệu Mặc. Trò chơi bán khống này sẽ chấm dứt theo sự thất bại của Triệu Mặc."

"Đây cũng không phải là thất bại của Triệu Mặc mà là bốn người bọn họ hợp lại cũng không đánh lại một mình Lâm Dật." Trầm Thục Nghi cười lắc đầu, Lâm Dật này thật đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, mình đã đánh giá thấp cậu ta rồi.

"Cậu ấy là lợi hại nhất được chưa, con cũng không cần khoác loác thay cậu ấy." Trầm Thục Nghi nói:

"Vừa rồi không phải con đã nói Lâm Dật đã làm rất nhiều chuyện vì con sao, dù sao mẹ cũng đã xem rồi, con có thể nói được rồi chứ.”

Lương Nhược Hư cười thần bí, từ trong bàn làm việc, lấy ra phần văn kiện mà mình đã ký.

"Người nhìn xem đây là cái gì?"

"Văn kiện? Hợp đồng? Sao mẹ có thể thấy rõ được."

"Vậy con sẽ nói đơn giản cho mẹ về nội dung trong đó." Lương Nhược Hư đắc ý nói:

"Nội dung của hợp đồng có ba điểm chủ yếu."

"Thứ nhất, Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn sẽ hợp tác với Lâm Dật, thành lập trung tâm nghiên cứu y dược cấp thế giới."

"Sau đó thì sao?"

Nhưng mà, sắc mặt của Trầm Thục Nghi lại không phải là rất dễ nhìn, dường như là đang nghĩ đến chuyện gì đó không hay.

“Sau đó Lâm Dật tranh thủ một chút, đem trung tâm nghiên cứu y dược cấp thế giới này đặt tại Trung Hải.”

Sau khi biết được tin tức này, vẻ mặt Trầm Thục Nghi rung động. So với Lương Nhược Hư thì bà càng hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này hơn.

“Nói tiếp đi.”

“Điểm thứ hai, từ nay về sau, thuốc được phát triển ra từ trung tâm đó nếu như nhằm vào thị trường Trung Quốc thì giá bán không được cao hơn phí tổn 50%.”

“Ừm, không tệ, nói tiếp.”

“Tiếp theo, những loại thuốc đặc hiệu với mức giá trên trời mà mấy người chú Trần nhiều năm không đàm phán được, đã được Lâm Dật giảm xuống một phần ba. Người nói xem chuyện này có thể tính là công lao to lớn hay không?”

“Với lại có chuyện có khả năng là người không biết, Lâm Dật để cho con ký phần hợp đồng này. Người có thể tưởng tượng được đây là công lao lớn bao nhiêu rồi đúng không. Anh ấy đã vì con mà làm nhiều như vậy, con đương nhiên phải toàn lực giúp đỡ anh ấy rồi.” Lương Nhược Hư nói xong, vốn cho rằng mẹ mình sẽ khen Lâm Dật vài câu, nhưng không nghĩ tới, thái độ của bà so với trong tưởng tượng của mình lại khác nhau một trời một vực.

Tầm mắt của Trầm Thục Nghi không phải là thứ mà Lương Nhược Hư có thể so sánh. Theo góc độ dân chúng mà nói thì điều kiện thứ hai và điều kiện thứ ba đều là vì bọn họ mà mưu lợi, đây tuyệt đối là công ích để đời. Nhưng nói theo góc độ chính trị thì chuyện thứ nhất mới là chuyện thật sự làm cho người khác phải chấn động. Trung Quốc đang ở trong giai đoạn phát triển với tốc độ cao. Thứ mà quốc gia cần chính là những tổ chức cấp thế giới như này, dùng nó để nâng tầm danh tiếng của mình trên toàn thế giới!

Nếu như trung tâm nghiên cứu y dược này được thiết lập ở Trung Hải, thì dưới tình huống không cân nhắc tuổi tác thì chiến tích như này tuyệt đối có thể khiến cho Hạt Gạo vượt qua chức vị chính, tiến vào trung tâm!

Lúc này, Trầm Thục Nghi cũng đã đoán được loáng thoáng, tại sao công ty Hồn Thủy lại phản bội trong lúc mấu chốt như này. Bởi vì Lâm Dật có quan hệ hợp tác với Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn. Nhóm tư bản Phố Wall sẽ không để cho trên người cậu ta tồn tại vết bẩn, từ đó tạo áp lực với công ty Hồn Thủy, do đó mới có kết quả trước mắt!

Chỉ dựa vào mấy cái dấu vết để lại mà Trầm Thục Nghi đã có thể đoán ra được những thứ này. Đây tuyệt đối có thể xem như nhân vật thiên tài.

“Mẹ, sắc mặt của người không tốt lắm, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lương Nhược Hư hỏi.

Trầm Thục Nghi không trả lời, mà hỏi lại,

“Ngoại trừ những chuyện đó ra, Lâm Dật còn nói gì với con nữa không?”

“Anh ấy nói, chờ sau khi viện nghiên cứu được thành lập, thì có thể nắm giữ nó trên tay chúng ta, chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối.”

“Việc này con đã nói với chú Trần chưa?”

“Lúc làm việc, con đã nói với chú Trần rồi, chú ấy còn cười không ngậm mồm vào được, còn nói muốn cho Lâm Dật một chính sách tốt, xem như là khen thưởng anh ấy.”

“Xong rồi, đã xảy ra chuyện!” Sắc mặt Trầm Thục Nghi bỗng trở nên hoảng hốt.

“Xảy ra chuyện? Chuyện gì mới được chứ?”

“Đương nhiên là chuyện lớn.” Vẻ mặt Trầm Thục Nghi ngưng trọng,

“Nếu như việc này mà làm lớn thì có khi ngay cả mẹ cũng không gánh nổi cậu ấy mất!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 575.
Bình Luận (0)
Comment