“Nhưng em không nỡ để anh đi mà.”
“Có gì mà không nỡ chứ, nhớ tôi thì gọi điện thoại, lại đâu có phải là không được gặp nữa, tôi vẫn còn ở lại Trung Hải, đừng làm như thể sinh li tử biệt vậy.”
Tin tức Lâm Dật từ chức rất nhanh đã truyền khắp khoa tim mạch.
Tất cả các y tá nhỏ đều vây quanh người của Lâm Dật, sắc mặt từng người rất buồn, không nỡ để Lâm Dật rời đi.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Lâm Dật đã khiến bọn họ cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù thân phận của anh không tầm thường, nhưng đối đãi với những y tá nhỏ như bọn họ đây giống như bạn bè vậy, một chút ra oai cũng không có, bọn họ đã quen thuộc với Lâm Dật rồi.
Bây giờ đột nhiên muốn từ chức, về mặt tình cảm, khiến người khác không thể tiếp nhận.
Ngoại trừ những cô y tá nhỏ này, người trong những phòng bệnh khác cũng đều bước ra.
Những người bọn họ, cơ bản đều do Lâm Dật làm phẫu thuật, đối với vị bác sĩ đầy trách nhiệm này cũng có cảm tình rồi.
Bởi vì bệnh của rất nhiều người đều vô cùng nghiêm trọng, đi bệnh viện khác, bác sĩ đều không dám tiếp nhận.
Nếu như không phải là Lâm Dật làm phẫu thuật cho bọn họ, có thể sống đến bây giờ hay không cũng là một vấn đề rồi.
“Chủ nhiệm Lâm, nghe nói anh muốn từ chức hả? Chúng tôi sau này khám bệnh biết tìm ai đây!”
“Tìm chủ nhiệm Lý là được rồi, trình độ của cô ấy cao hơn tôi nhiều lắm.” Lâm Dật ha ha cười nói.
Nhìn thấy trong căn phòng chật ních người, trong lòng Lâm Dật cảm thấy ấm áp.
Tuy rằng bận rộn thời gian dài như thế, không có nhận được cờ thưởng, nhưng có thể đổi được cảm kích của những người này, dường như cũng xứng đáng.
“Được rồi, mọi người đều bình tĩnh chút, tôi cũng không phải là nhân vật đặc biệt gì cả, đừng khóc lóc nữa. Sau này tôi sẽ còn quay trở lại, chỉ là tạm thời rời đi, không cần phải như thế này đâu.”
“Chủ nhiệm Lâm, cậu xem thế này có được không nhé, đơn xin từ chức của cậu tôi sẽ không ký tên, sẽ cho phép cậu một kỳ nghỉ dài, khi nào quay lại cậu tự quyết định, cả tiền lương và vị trí đều giữ lại cho cậu.”
“Điều này…”
Lâm Dật nghĩ mấy giây: “Vậy thì cho phép tôi nghỉ một kỳ nghỉ dài đi, nhưng chuyện tiền lương thì thôi, tôi cũng không thiếu chút tiền này, không cần phải như vậy.”
“Cũng được, đều làm theo lời cậu nói.”
Biết rằng Lâm Dật không thiếu tiền, Miêu Quốc Phong cũng không kiên trì.
Chỉ cần Lâm Dật không rời khỏi bệnh viện, điều này mạnh hơn mọi thứ.
“Chủ nhiệm Lâm cảm ơn anh, chúng tôi đều không biết làm thế nào để cảm tạ anh cho tốt nữa.” Bố của Lưu Tử Hào kích động nói, sau đó cùng với vợ của anh ta, cong lưng cúi đầu sâu xuống với Lâm Dật.
“Được rồi được rồi, đừng tạo ra thương cảm như thế, tôi đi trước đây.”
“Anh Lâm, em sẽ nhớ anh lắm, chủ nhiệm Lý cũng sẽ nhớ anh.” Kiều n gạt nước mắt nói.
“Đừng khóc lóc nữa, tôi nhìn mà phiền lòng.”
Lâm Dật vẫy tay chào, đám y tá và bệnh nhân nhường riêng một đường đi, ánh mắt tiễn Lâm Dật rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, bên ngoài đám đông truyền tới một tiếng hét kinh hãi.
Một người phụ nữ trẻ, trong tay cầm một tệp hồ sơ chạy vội đến.
Người lên tiếng tên là Lý Viên, Lâm Dật còn có chút ấn tượng, hình như là thư ký của Miêu Quốc Phong.
“Viện trưởng Miêu, lúc nãy có một người vô danh quyên góp cho bệnh nhân có tên Lưu Tử Hào khoản từ thiện 3 triệu tệ, đồng thời để lại lời nhắn, chúc cậu bé sớm bình phục.”
“Có người quyên 3 triệu tệ?”
Nghe thấy tin này, những người ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, đủ dùng để điều trị bệnh teo cơ của cậu bé rồi.
“Thế, thế mà có người quyên góp nhiều tiền như vậy?”
Bố mẹ và người nhà của Lưu Tử Hào nghe được tin này đều kích động nói không nên lời.
Bọn họ đang chuẩn bị về nhà bán nhà, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ có người quyên góp nhiều tiền vậy.
Ông trời cũng quá ưu ái cho nhà họ Lưu rồi đó.
Lý Sở Hàm đứng ở bên cạnh không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Dật một cái.
Trong thời điểm gấp gáp này, có thể quyên góp ra nhiều tiền như vậy, ngoại trừ Lâm Dật, người khác cũng không có khả năng.
Bởi vì bệnh tình của Lưu Tử Hào rất đặc biệt, cho dù phẫu thuật có thành công, nhưng SMA vẫn là trí mạng.
Không có đủ chi phí thuốc men duy trì, phẫu thuật rồi cũng như không.
Vì vậy, khoản tiền này đã đến.
“Khoản tiền này đến quá đúng lúc luôn, bây giờ phẫu thuật đã thành công, qua mấy ngày nữa thì có thể tiến hành điều trị SMA rồi, vừa kịp thời gian.” Lâm Dật cười nói.
Người nhà họ Lưu vui mừng khôn xiết, kích động không biết nói gì cho tốt.
Khoản thời gian này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là sự giày vò gấp đôi về tinh thần và thể xác.
Nhưng bây giờ, không chỉ phẫu thuật thành công, vấn đề tiền thuốc giá ngất trời cũng đã được giải quyết rồi.
Đối với bọn họ mà nói, không có gì tốt hơn so với tin tức này.
Hai vợ chồng họ ôm lấy nhau, nước mắt đầm đìa, không sao kìm chế nổi.
“Lão Lưu, trên thế gian này người có lòng tốt quá nhiều rồi, nếu như không có bọn họ, con của chúng ta đã xong rồi.” Mẹ của Lưu Tử Hào nói.
“Chúng ta trước tiên vẫn là cảm ơn chủ nhiệm Lâm đi, nếu không phải là chủ nhiệm Lâm thu giữ chúng ta, thì sẽ không kéo dài được đến ngày hôm nay.”
Hai người họ lại kích động quỳ trên sàn, nhưng bị Lâm Dật ngăn lại.
“Hai người đừng cứ như thế khiến tôi không quen chút nào.” Lâm Dật nói tiếp:
“Bây giờ tất cả các vấn đề đều đã được giải quyết rồi, sau này cố gắng nỗ lực kiếm tiền, nuôi dưỡng con của hai người thành người, đây mới là việc hai người cần làm.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn chủ nhiệm Lâm.”
“Được rồi, mấy người bận việc của mình đi, tôi cũng phải đi rồi.” Lâm Dật vẫy tay chào, thong dong rời đi.
Nhưng vừa mới bước ra ngoài, nhìn thấy Lương Nhược Hư xuất hiện cách đó không xa.
Trên tay còn cầm một chiếc hộp lớn, không biết là thứ gì.
“Sao cô còn đến đây?”
“Biết hôm nay anh sẽ từ chức, đặc biết đến xem sao.”
“Mấy người các cô, thật sự là thích xem náo nhiệt. Chỉ là từ chức thôi, có gì đáng xem chứ.”
Lương Nhược Hư vén mái tóc, trong đôi mắt hạnh màu nâu mang đậm tia dịu dàng và cảm kích.
“Bởi vì anh và những người khác không giống nhau.”
“Tôi chỉ là đẹp trai hơn người ta một chút. Cô khen tôi như thế, khiến tôi có chút ngại ngùng đó.”
“Đã đến giờ này rồi còn cố nói xàm, anh không thể đường hoàng một chút sao.”
Lương Nhược Hư lắc đầu, nhìn đám người nước mắt đầm đìa kia, nhỏ tiếng nói:
“Anh không phải nói bản thân sẽ không lo chuyện này sao, thế nào còn lén lút quyên góp 3 triệu tệ?”
“Ai nói với cô là tôi quyên góp, người ta cơ bản không để lại tên có được không hả!”
“Anh lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi. Ngoại trừ anh, chẳng ai lại đi quyên góp tiền vào giờ phút quan trọng này, vả lại còn quyên góp nhiều như vậy.”
Lâm Dật không biết nói gì: “Cô biết là được rồi, đừng để bọn họ biết, nếu không khóc lóc thảm thiết, tôi càng không thể đi nổi.”
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, nói nhẹ nhàng:
“Cảm ơn anh.”
Đơn giản ba chữ, dường như đã dùng hết sự dịu dàng của Lương Nhược Hư.
Lâm Dật nghe thấy mà tê người.
“Cảm ơn anh vì người dân làm những việc như này, tôi vĩnh viễn sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lương Nhược Hư vuốt mái tóc, cảm thán nói:
“Người như anh từ chức rồi, đối với mọi người mà nói sẽ là một tổn thất lớn, không có ai xứng đáng mặc lên người áo choàng trắng hơn anh.”
“Nói những lời đầu óc trống rỗng này làm gì, mang giải thưởng thực tế một chút có phải hơn không.”
“Biết rằng anh sẽ nói như vậy, vì thế tôi đã mang một món quà đến cho anh.”
Lương Nhược Hư mở nắp chiếc hộp trên tay ra, Lâm Dật phấn khích phát hiện, bên trong thế mà lại là một lá cờ thưởng!
Lương Nhược Hư trải lá cờ thưởng ra, bên trên viết mười bốn chữ.
“Bỏ đi thân vương ba tầng tuyết, thiên hạ có ai hợp bạch y(*).”
(*)Hai câu thơ trong “Hồng trần nửa này nửa kia”. Diễn giải theo nghĩa em hiểu ạ: Ngoại trừ thân vương mặc áo trắng, trên đời này ai hợp với màu áo trắng (áo blu của bác sĩ) hơn anh.
------
Dịch: MBMH Translate