Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 581 - Chương 579. Người Có Tham Vọng Mới Có Thể Thắng, Đây Mới Là Thứ Thế Giới Này Cần Phải Có

Chương 579. Người Có Tham Vọng Mới Có Thể Thắng, Đây Mới Là Thứ Thế Giới Này Cần Phải Có
Chương 579. Người Có Tham Vọng Mới Có Thể Thắng, Đây Mới Là Thứ Thế Giới Này Cần Phải Có

Bỏ đi thân vương ba tầng tuyết, thiên hạ có ai hợp bạch y.

Nhìn thấy mấy chữ lớn trên cờ hiệu, trong lòng ai cũng sinh cảm động.

Bọn họ cảm thấy, cờ hiệu này thật sự quá xứng với Lâm Dật.

Công việc làm hết trách nhiệm, không cần biết người bệnh là người nghèo hay giàu đều đối xử như nhau.

Hơn thế nữa anh còn cố gắng tìm cách để giúp khám chữa bệnh cho người nghèo được tiết kiệm tiền, cố gắng giúp họ giảm mọi chi phí.

Không cần biết cuộc phẫu thuật có lớn như thế nào, anh cũng không nhận một đồng cám ơn, đối với một bác sĩ như vậy thì tuyệt đối xứng đáng với đánh giá trên.

Nhưng trong tâm họ thì Lý Sở Hàm cũng xứng đáng được gọi như vậy.

Hai người bọn họ đúng là tấm gương cho bác sĩ bây giờ.

Nhưng trong mắt của Lương Nhược Hư thì cả Hoa Hạ chỉ có một mình Lâm Dật là xứng đáng với cờ hiệu kia.

Anh đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể thay thế ibuprofen, vốn ban đầu là 289 tệ một hộp, nói tới nói lui ép xuống còn 23,4 tệ.

Sau đó, giá 25 loại thuốc nhập khẩu được giảm xuống chỉ còn một phần ba so với giá ban đầu.

Ngoài ra, anh còn khiến cho Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn thành lập một trung tâm nghiên cứu mới ở Trung Hải.

Và loại thuốc nghiên cứu được bán ra với giá không quá 50% vốn giá thành đầu tư.

Anh cũng đã làm điều mà chú Trần và những người khác đã không làm trong rất nhiều năm, đó là giảm mức giá thuốc cao ngất trời đó xuống còn 2/3 so với ban đầu.

Anh ấy đã làm rất nhiều việc, nhưng không có cái nào đem lại lợi nhuận cho bản thân anh, thậm chí anh còn phải bù tiền túi mình vào.

Đối diện với một bác sĩ như Lâm Dật thì ngoài anh ra có ai còn xứng đáng hơn với những lời cờ thưởng kia viết?

“Chủ nhiệm Lâm, thị trưởng Lương tặng anh cờ thưởng, anh mau mau nhận đi.” Miêu Quốc Phong nói nhỏ.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, làm cho Lâm Dật có chút chưa tiếp nhận được.

Mình bận hơn một tháng rồi mà chưa nhận được cờ hiệu của bệnh nhân, không ngờ cuối cùng Lương Nhược Hư đến tặng.

“Ha ha, muốn là muốn như thế này!”

Không quan tâm gì đến mọi người ở hiện trường, Lâm Dật ôm lấy Lương Nhược Hư, đỡ lấy mông cô rồi bế lên không trung quay mấy vòng, rồi sau đó hôn lên má cô mấy cái liền.

Lương Nhược Hư bị làm cho mơ hồ.

Tôi chỉ muốn tặng anh một lá cờ thưởng thôi, muốn cảm ơn anh chút, anh có cần thiết phải kích động như thế không.

Muốn lợi dụng tôi thì cũng đừng có mà trắng trợn thế chứ!

Mà mơ hồ hơn còn có Miêu Quốc Phong và những người khác.

Người ta là thị trưởng đó!

Nói hôn là hôn à!

“Anh muốn chết à!” Lương Nhược Hư đẩy Lâm Dật ra, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn người khác.

“Ha ha, đi đi đi, hôm nay tôi vào bếp, mời cô ăn cơm.”

Dưới ánh mắt của mọi người, Lương Nhược Hư bị Lâm Dật kéo đi, kéo đi đến chỗ thang máy.

Lương Nhược Hư véo vào eo của Lâm Dật.

“Trước mặt bao nhiêu người như vậy anh hôn tôi làm gì.”

“Bây giờ không có ai, có phải là được hôn không?”

Đơ người.

Lâm Dật lại hôn lên mặt của cô ấy một cái.

“Thật là buồn nôn, anh lợi dụng tôi vừa thôi.”

“Tối qua, cô không phải chủ động hôn tôi sao, bây giờ lại nói buồn nôn, người phụ nữ như cô đúng là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”

“Cấm không được nhắc đến chuyện hôm qua nữa.” Lương Nhược Hư xấu hổ đỏ hết mặt, nói lời cảnh cáo.

“Được, được, không nói thì không nói.”

Bây giờ Lâm Dật không còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện của Lương Nhược Hư nữa.

m thanh cảnh báo của hệ thống đã vang lên trong tâm trí.

【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 300 nghìn độ thành thạo】

【Hoàn thành sự nghiệp, 100%, thưởng sức mạnh chiến đấu cấp E.】

Sức mạnh chiến đấu cấp E?

Nhìn thấy phần thưởng này, đầu óc Lâm Dật ù ù kêu.

“Đây là cái giải thưởng quỷ gì vậy?”

【Ở trái đất sức mạnh chiến đấu được chia thành 5 cấp theo thứ tự từ cao tới thấp ABCDE, phần thưởng mà vật chủ nhận được hiện thuộc về phần thưởng cấp E.】

“Cũng có thể nói là cấp kém nhất.”

【Đúng vậy.】

“Nhưng tôi cảm thấy bây giờ đã quá tuyệt vời. Nếu có được sức mạnh chiến đấu cấp E, tôi có thể cải thiện bao nhiêu?”

【Nếu được chuyển đổi thành một giá trị số, nó gần gấp trăm lần sức mạnh hiện tại của bạn.】

“Oa, được ban thưởng của trí tuệ hiền giả, tôi cảm thấy rằng bản thân đã quá tuyệt vời, nếu nó được cải thiện một trăm lần, vậy tôi sẽ là bất khả chiến bại trên thế giới rồi.”

【Với trình độ chiến đấu trước đây của ký chủ chỉ mạnh hơn người thường, gặp phải võ sư cao thủ vẫn không phải là đối thủ.】

“Nếu tôi có được sức mạnh chiến đấu cấp E, thì võ sư cao thủ, lực lượng đặc biệt như thế nào cũng không phải là đối thủ của tôi.”

【Đúng vậy.】

“Nhưng những người này đã là những người mạnh nhất hành tinh, vậy còn ai có thể so sánh được với sức mạnh từ cấp E trở lên?”

【Trái đất tuy nhỏ, nhưng cũng phức tạp hơn ký chủ tưởng tượng, hiệu quả chiến đấu của bản thân không thể đánh giá bằng mắt thường. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng.】

“Hử? Nghe lời ngươi nói thì có vẻ không coi trái đất là gì?” Lâm Dật nói tiếp:

“Thực ra, tôi sớm đã muốn hỏi, hệ thống, ngươi đến từ đâu? Tinh vân M78 hay Cybertron?”

【Đến lúc ký chủ đủ mạnh, tự nhiên sẽ biết điều này.】

“Ừm, vậy ta hỏi ngươi một câu.” Lâm Dật nói: “Mỗi lần hoàn thành một chuyên môn đều có huy hiệu tương tự thành tích. Cái đó để làm gì?”

【Không thể tiết lộ, mời ký chủ tự tìm hiểu.】

“Ừ, ngươi có thể lui rồi.”

Tuy rằng hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng Lâm Dật cũng đoán được một số manh mối.

Huy hiệu thành tích của mỗi nghề dường như không phải là vô dụng, nhưng anh vẫn không biết mục đích của nó là gì.

Chẳng nhẽ phải triệu tập đủ 7 cái, sau đó mình có thể triệu hồi hệ thống để thực hiện một điều ước?

Ngoài ra, giọng nói của hệ thống có vẻ rất thú vị.

Có vẻ như không hề đặt trái đất vào mắt mình, nó có thể là từ các nền văn minh khác sao?

Có phải có chút hão huyền không?

Lâm Dật đột nhiên cảm thấy mình dường như là một thằng nhóc được lựa chọn.

Nói không chừng lúc nào đấy sẽ đưa đến cho mình một con Digimon hay không.

“Này, anh đang nghĩ gì vậy?”

Trong lúc Lâm Dật đang suy nghĩ những vấn đề này thì lời của Lương Nhược Hư làm đứt quãng suy nghĩ của anh.

“Không có gì, chỉ thấy son môi của cô rất ngọt.” Lâm Dật nói:

“Nhưng có điều là tôi thích vị xoài, lần sau nhớ đổi nha.”

“Quên đi, trước mặt bao người hôn tôi vậy làm tôi mất hết mặt mũi rồi!”

“Nên thỏa mãn đi, các nữ bác sĩ và y tá trong bệnh viện muốn có ưu đãi này cũng không có đâu.”

“Anh chiếm tiện nghi của tôi rồi ở đây khoe mẽ.”

“Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng.”

Lương Nhược Hư: “…”

“Thôi đừng nói lung tung nữa, anh gọi điện thoại cho mẹ tôi chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Bây giờ gọi, đúng lúc không có việc, tôi cũng muốn nghe.” Lương Nhược Hư nói.

“Sao mà cô lắm chuyện thế.”

“Anh và mẹ tôi nói chuyện điện thoại tôi còn không được nghe chắc?”

“Đây là cuộc nói chuyện giữa mẹ vợ và con rể, cô ở bên cạnh nghe ngóng làm gì.”

“Đừng có dát vàng lên mặt nữa, mẹ tôi còn lâu mới là mẹ vợ của anh.” Lương Nhược Hư nói tiếp: “Mau mau gọi điện thoại cho mẹ tôi đi, chắc là bà cũng có chuyện muốn tìm anh.”

Lâm Dật cũng không nói thêm gì, gọi điện thoại cho Trầm Thục Nghi.

Với thân phận và địa vị của bà ấy, nếu có việc khẩn cấp thì chuyện đó thực sự có thể là trăm nghìn khẩn cấp.

“Dì ạ, nghe nói dì tìm cháu có việc?”

“Là Hạt Gạo nói với cháu đúng không?” Trầm Thục Nghi nói.

“Vâng.”

“Nó ở bên cạnh à?”

“Vâng, cháu đang mở loa ngoài, cô ấy đang nghe cùng.”

“Tắt loa đi, chúng ta nói chuyện riêng là được.”

Lương Nhược Hư: “?”

Chẳng lẽ con lại không được biết nội dung nói chuyện giữa hai người?

Dựa vào cái gì mà giấu con!

“Thực ra cháu cũng không muốn cô ấy nghe, nhưng cô ấy không đồng ý, còn nói cháu không mở loa ngoài thì buổi tối không cho cháu lên giường ngủ, cháu cũng không có cách nào, phận làm trai khó quá.”

“Cháu không phải nghe nó, chuyện này dì làm chủ, cháu tìm chỗ không có người, chúng ta nói chuyện riêng.”

“Mẹ đừng có nghe anh ấy nói linh tinh, con không có bảo là không cho anh ấy lên giường ngủ.” Lương Nhược Hư giải thích.

“Hai con có xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không quan tâm, nhưng chuyện này con đừng có nghe, nghe rồi thì con cũng không giải quyết được gì.”

Lâm Dật cầm điện thoại đi sang một bên khác, nói:

“Dì, có chuyện gì dì cứ nói.”

“Những tin tức mà cháu công bố, dì đều nhìn thấy trên mạng rồi, nếu không ngoài dự kiến thì ít nhất cũng làm cho bọn Triệu Mặc thiệt hại hàng trăm tỷ.”

“Cũng tầm tầm đó ạ.”

“Nhưng chuyện này dừng ở đây được rồi, đây cũng là bài học quá lớn đối với bọn Triệu Mặc rồi.”

“Vâng, sau đó sao nữa ạ, dì muốn nói gì ạ?”

“Hiện cổ phiếu của Didi có tính lưu động rất thấp trên thị trường và bọn Triệu Mặc muốn mua cũng không thể mua được. Nếu vấn đề này tiếp tục tiến triển cũng không mang lại lợi ích đáng kể nào cho cháu, chắc cháu cũng hiểu ý dì.”

Mặc dù cổ phiếu đều là ảo nhưng chúng cũng có giá trị nhất định của riêng nó.

Việc này giống như một chiếc ô tô trị giá 500.000 tệ, thông qua tiếp thị và đóng gói, bán ra với giá 700.000 tệ là không thành vấn đề.

Thậm chí có thể bán với giá 1 triệu, nếu muốn duy trì mức giá này lâu dài là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng nếu muốn bán chiếc xe này đến 2 triệu, 3 triệu hoặc thậm chí cao hơn, thông qua một số quảng cáo thì thực sự cũng có thể đạt được.

Nhưng lợi nhuận cao như vậy được gọi là bong bóng kinh tế.

Nhưng nó không thể duy trì trong một thời gian dài, đợi đến khi giá bị sập xuống sẽ không tốt cho bất cứ ai.

Mà những gì Lâm Dật làm thì rất giống với điều này.

Anh liên tục tung ra những thông điệp có lợi cho Didi để nâng giá cổ phiếu trên thị trường.

Đồng thời, anh cũng rút một lượng lớn quỹ để mua cổ phiếu phân tán trên thị trường, từ đó càng làm giảm tính lưu động của cổ phiếu, khiến Triệu Mặc và những người khác không thể mua lại để trả môi giới.

Cách làm này trực tiếp dẫn đến việc giá cổ phiếu của Didi đạt mức cao chưa từng có.

Nhưng nếu không có sự hỗ trợ của những nguồn vốn khổng lồ, tình trạng này sẽ không kéo dài.

Cuối cùng vẫn là rơi xuống trạng thái bình thường, đến khi đó không chỉ có Triệu Mặc bị lỗ, mà Lâm Dật cũng là người bị thua.

Đó là lý do tại sao Trầm Thục Nghi nhắc nhở Lâm Dật, đừng quá ác ý làm vấn đề này, và giữ nó trong phạm vi có thể kiểm soát được, để mọi thứ không bị đảo ngược.

“Cháu biết rồi.” Lâm Dật nói: “Cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

“Thế thì được.” Trầm Thục Nghi nói:

“Nhưng dì muốn nhắc nhở cháu chuyện này nên làm càng thỏa đáng càng tốt, cháu cũng đã thắng được Triệu Mặc rồi, cũng đủ chứng tỏ năng lực của cháu, chuyện này không nên trì hoãn quá lâu, cố gắng dẹp yên càng sớm càng tốt.”

Lâm Dật cau mày, giọng thấp xuống:

“Dì lo lắng vấn đề gì? Là tập đoàn Hoa Ngân hay tứ đại gia tộc?”

“Đối với một tập đoàn Hoa Ngân, dì nói giúp cháu thì sẽ giúp, vấn đề không lớn, nhưng giới kinh doanh đầy hiểm nguy, dì sợ ai đó trong bóng tối sẽ bắn một mũi tên lạnh và lợi dụng điều này để làm cổ phiếu của tứ đại gia tộc giảm mạnh. Cháu phải hiểu rằng doanh nghiệp của gia tộc bọn họ không phải là những doanh nghiệp tự hào vì dẫn đầu cả nước, nhưng cũng không khác biệt là bao. Bây giờ bọn họ đang thất thế thì có thể tùy ý đụng vào, nhưng không thể đụng chạm đến vạch đỏ.”

“Cháu hiểu ý của dì.”

“Cháu hiểu được là tốt.” Trầm Thục Nghi nói tiếp:

“Vốn dĩ dì chưa bao giờ nghĩ rằng cháu có thể trực tiếp đè chết Triệu Mặc, nếu không dì sẽ không nói với cháu chuyện này. Thằng nhóc này thật sự khiến người khác phải lo lắng, cho nên càng thu lại thì thu lại, tránh trở thành bàn đạp cho những người khác.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Lâm Dật không nói thêm gì, mà anh cũng biết dụng ý của Trầm Thục Nghi.

“Vì cháu hiểu rõ các mối quan hệ lợi hại bên trong, dì sẽ không nói về những cái khác nữa.” Trầm Thục Nghi nói:

“Được rồi, dì còn có chuyện khác cần giải quyết, nên sẽ không nói chuyện với cháu nhiều hơn được. Dì biết, trong lòng cháu có thể không phục, nhưng đừng lo lắng, bây giờ chưa phải là lúc cháu xuất đầu lộ diện, đợi vài năm nữa thế giới này sẽ là của chúng cháu.”

“Cám ơn lời nói tốt đẹp của dì.”

Nói xong chuyện chính, Trầm Thục Nghi tắt điện thoại, đối với chuyện này bà ấy cũng đã bớt phần lo lắng.

Trước đó, Trầm Thục Nghi chỉ nghĩ Lâm Dật và Triệu Mặc chỉ gây sự chơi chơi.

Nếu Vương Đông Tình thấy con trai mình bị bắt nạt, sẽ chọn cách đích thân tham gia, thế thì người nửa mẹ vợ như mình chắc chắn không thể đứng ngoài xem được.

Nhưng lúc đó Trầm Thục Nghi không ngờ là hai đứa nó lại chơi lớn như vậy.

Trò chơi có vốn hàng trăm tỷ, mà nó được mở ra trong tay của một vài người trẻ tuổi.

Một số tiền lớn như vậy thực sự làm cho người ta phải kinh ngạc.

Khi chính mình còn trẻ, mình cũng không có can đảm làm như vậy.

Nhưng trên thực tế lo lắng của Trầm Thục Nghi không chỉ đơn thuần là sợ ai đó sẽ bắn một mũi tên lạnh.

Ở trong này còn có một chuyện rất quan trọng mà dễ dàng bị bỏ qua.

Đó là hợp đồng giữa Lâm Dật và các doanh nghiệp dược liệu.

Chưa đến một tầm cao nhất định sẽ không hiểu được, hợp đồng đó có ảnh hưởng lớn như thế nào.

Nếu bị tiết lộ, giá trị cổ phiếu của Didi sẽ lên tới một con số rất khủng khiếp, vượt 100 tỷ đô la Mỹ là chuyện thường.

Đặc biệt là điều khoản đầu tiên, đối với hình tượng quốc tế của Hoa Hạ sẽ được nâng cao rất nhiều.

Điều này sẽ kéo theo sự hỗn loạn về tài chính như một cơn sóng thần, và đến lúc đó, Vương Đông Tình sẽ không ngồi yên để bỏ qua mọi chuyện.

Đến khi đó mình có muốn ngăn chặn bà ta thì cũng không có lý do nữa.

Cho nên bắt buộc phải để Lâm Dật dừng tay đúng lúc.

Thời thế đã thay đổi, sức mạnh hiện tại của Lâm Dật vẫn chưa thể chống đỡ được những tham vọng cuồng tín của anh, thu lại cất giữ những tài nghệ này mới là sự lựa chọn khôn ngoan.

Hy vọng Lâm Dật có thể hiểu được điều này.

Nghĩ đến đây Trầm Thục Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong tâm bà ấy thì bà ấy cảm thấy tự hào về thành tích của Lâm Dật.

Người có tham vọng mới có thể chiến thắng, đây mới là dáng vẻ mà thế giới này cần phải có.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 579.
Bình Luận (0)
Comment