Sau khi dặn dò Lâm Dật xong, Trầm Thục Nghi bắt đầu bắt tay vào việc của mình đang làm.
Nhưng lúc này, phó tổng Vương Lệ vội vội vàng vàng đi vào, trên tay cầm theo ipad.
“Sao vậy?” Trầm Thục Nghi bắt đầu hỏi.
“Tổng giám đốc Trầm, cô xem cái này thì sẽ biết ngay.”
Vương Lệ tiến về phía trước, đưa ipad ra trước mặt Trầm Thục Nghi.
Lúc đầu, Trầm Thục Nghi không coi ra gì, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, bà ấy lập tức hoảng sợ.
Trên này là một bài báo của trang Tài Chính và Kinh Tế Caijing.com.
Nội dung không dài, nhưng ngắn gọn và súc tích, trực tiếp đề cập đến trận bán khống của Triệu Mặc.
Nội dung cốt lõi là tiếc lộ ra ngoài tin tức của tứ đại gia tộc!
Ban đầu trong cuộc chiến bán khống này, chỉ một số người trong cuộc mới biết, đó là tứ thiếu gia của Yến Kinh đứng đằng sau làm.
Những người phổ thông còn lại chỉ biết là có người muốn làm cho tập đoàn Lăng Vân và Didi ra khỏi ngành, chứ không biết kẻ đứng đằng sau là ai.
Giờ thì tốt rồi. Có ai đó vạch trần tất cả các mối quan hệ giữa các nhân vật đằng sau chuyện này, thì chuyện này sẽ thành một vấn đề lớn.
“Bài báo này là do ai viết?”
“Tác giả gửi qua tài khoản nhỏ nên không tìm được thông tin cụ thể, nhưng tôi vừa gọi điện cho tổng biên tập trang tài chính mạng thì được biết địa chỉ IP cụ thể là ở đảo Bảo.”
“Đảo Bảo?” Trong ánh mắt Trầm Thục Nghi đầy nghi ngờ.
“Tin tức chắc chắn không sai, địa chỉ ip xác thực là ở phía đảo Bảo.”
“Xem ra là có người muốn làm cho tập đoàn Lăng Vân chết đây.” Trầm Thục Nghi nói.
“Đối thủ của tứ đại gia tộc căn bản là doanh nghiệp nhà nước, nên không thể làm mấy chuyện thiển cận này được. Vì vậy, mục đích của đối thủ rất có thể là tập đoàn Lăng Vân.”
“Rất có khả năng như vậy, đối thủ đã nhìn thấu đáo chuyện này, cho nên mới lặng lẽ bắn một phát sau lưng, cố kéo tứ đại gia tộc xuống nước, để cho tập đoàn Lăng Vân của Lâm Dật đối đầu trực tiếp với đám gia tộc kếch xù này. Tên chơi lần này quả thực rất giỏi.” Trầm Thục Nghi nói.
Vương Lệ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Bây giờ, Didi đã độc quyền trong ngành phần mềm. Nó đã trở thành một phần mềm cấp quốc gia lớn khác sau WeChat và Taobao, nên nhiều người ghen tị với miếng bánh này.”
“Không thể nào.”
Trầm Thục Nghi nói ra suy nghĩ của mình: “Trong ngành phần mềm toàn quốc thì cũng không mấy ai có khả năng làm chuyện này, nếu muốn dùng cách này để làm lung lay Didi thì không phải là khôn ngoan, cho nên mục tiêu của đối phương chưa chắc là ở đây.”
“Nhưng dưới tập đoàn Lăng Vân, dường như chỉ có phần mềm Didi là thứ duy nhất có thể được đưa ra.”
“Không, cô quên một điểm.” Trầm Thục Nghi nói:
“Đừng quên, Long Tâm cũng thuộc sở hữu của Tập đoàn Lăng Vân. Họ đã phát triển chip 2.0 có mã tương đương với Intel. Đây mới là giá trị thực.”
“Nếu nhìn theo cách này, thì những doanh nghiệp có khả năng cạnh tranh với Long Tâm rất dễ đoán ra.”
“Năm đó, đây là cách mà SMIC đã bị Taipower đánh gục. Mặc dù đã thay đổi cách thức, nhưng phương pháp vẫn vậy.” Trầm Thục Nghi nghiêm túc nói:
“Trước giờ Trương Trọng Mưu vẫn luôn là người có tầm nhìn rất nham hiểm.”
“Tổng giám đốc Trầm, thế chúng ta cần phải làm gì?” Vương Lệ nói: “Bài báo này tôi đã bảo báo tài chính mạng chặn lại rồi.”
Trầm Thục Nghi gật đầu: “Nói với bộ phận quan hệ công chúng, lấy danh nghĩa của tập đoàn Trung Tín, sau khi giải thích toàn bộ câu chuyện về cuộc chiến bán khống này, che giấu Triệu Mặc và Tập đoàn Hoa Ngân, Trương Trọng Mưu chắc sẽ hiểu dụng ý của tôi.”
“Nếu bọn họ vẫn hành sự theo ý của họ thì sao?”
“Không thể nào.” Trầm Thục Nghi nói:
“Năm đó SMIC không quyền không lực, hắn mới không kiêng nể gì cả, đối mặt với tập đoàn Trung Tín, hắn chắc chắn không dám, cứ làm như tôi nói.”
“Biết rồi tổng giám đốc Trầm, bây giờ tôi đi thu xếp.”
Vương Lệ đi rồi, văn phòng yên tĩnh trở lại.
Mười ngón tay của Trầm Thục Nghi đan chéo đặt trên bàn làm việc, ngón tay mảnh khảnh che lại khuôn mặt quyến rũ.
Cisco thất thủ, Taipower không thể chờ đợi để nổi lên.
Trong tình hình quốc tế khắc nghiệt ngày nay, ngành công nghiệp bán dẫn này đã dính đầy khói bụi.
Một số người thậm chí còn nói rằng chiến tranh thế giới thứ ba có thể sẽ được phát động trong ngành công nghiệp bán dẫn.
Bây giờ xem ra thì đúng thật là như vậy.
Lâm Dật đã trở thành người đột phá trong ngành dược phẩm, mà trong ngành bán dẫn, nếu anh ta cũng có thể trở thành một người đứng đầu như vậy thì điều đó thật tuyệt.
Bây giờ Hoa Hạ cần nhất là người như vậy.
Cố lên, Lâm đại thiếu gia.
…
Tập đoàn Hoa Ngân, trong văn phòng tổng giám đốc.
Bên trong văn phòng, không khí trầm lặng, ngột ngạt.
“Tổng giám đốc Triệu, vừa rồi có một bài báo tiết lộ trên mạng, nói rằng thời gian vừa qua chuyện bán khống cổ phiếu Didi là do tập đoàn Hoa Ngân đứng đằng sau điều hành, cổ phiếu của chúng tôi đã bị ảnh hưởng.”
“Mẹ kiếp, chuyện này là do ai làm?”
Triệu Mặc từ ghế đứng dậy, rồi chửi mắng.
“Tôi cũng chưa tìm ra, nhưng bài báo này đã bị xóa, ngay sau đó, tập đoàn Trung Tín đã công bố một báo cáo liên quan giải thích toàn diện vấn đề, nhưng không đề cập đến tên của tập đoàn Hoa Ngân.”
“Dì Trầm ra tay rồi.” Tôn Sách nói: “Dì ấy sợ sự việc này sẽ ảnh hưởng không tốt nên đã giúp tập đoàn Hoa Ngân làm dịu sự việc.”
Triệu Mặc thở phào, nếu người khác làm chuyện này thì anh ta thực sự không yên tâm.
Nhưng Trầm Thục Nghi đã ra tay, thì không có gì phải bàn luận.
Ở thành phố Yến Kinh thì không có ai có thể so được với đại thiếu nãi nãi của nhà họ Lương.
“Sóng gió đã lắng xuống, không cần phải quan tâm đến chuyện này nữa.”
“Cổ phiếu của Didi vẫn tiếp tục tăng, số lượng các cổ phiếu nhỏ lẻ lưu thông đã xuống mức rất thấp, việc chúng ta mua lại cổ phiếu và trả lại cho môi giới trong thời gian ngắn là điều không thể.” Lục Xuyên nói.
“Đợi thêm thời gian, cổ phiếu chắc chắn sẽ giảm trở lại, lúc đó mua vẫn kịp.” Triệu Mặc nói.
“Nhưng thủ đoạn của Lâm Dật thực sự rất khó đoán được, không ai biết hắn có thể giữ được bao lâu, cổ phiếu của chúng ta vay từ công ty môi giới có thời hạn và lãi suất. Nếu chuyện này kéo quá lâu, sẽ bất lợi cho chúng ta.”
“Đừng nóng vội, tôi sẽ nghĩ cách.” Triệu Mặc khổ sở nói.
Đối với anh ta, bồi thường tiền là chuyện nhỏ.
Điều mà để anh ta không thể chấp nhận được đó là chính mình lại bị thua bởi một tên không có danh tiếng gì!
Bị đánh bại như vậy làm cho anh ta có cảm giác rất khó chịu.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa văn phòng, thư ký của Triệu Mặc từ bên ngoài đi vào.
“Tổng giám đốc Triệu, chủ tịch Vương mời anh qua văn phòng của chủ tịch.”
“Mẹ của tôi tìm tôi à?”
“Vâng, tìm anh.”
“Biết rồi.”
Triệu Mặc đứng dậy, đi ngang qua bọn người Cố Trường Xuyên, nói: “Các anh ở đây đợi tôi một lúc, tôi đi xem xem.”
“Tôi nghĩ dì Vương muốn nói với anh về chuyện này.”
“Cũng có thể.”
Triệu Mặc thở dài, đi qua văn phòng chủ tịch.
Diện tích văn phòng rất lớn, trang trí bên trong rất đơn giản và thoáng mát.
Trước chiếc bàn màu bạc, có một người phụ nữ với dáng người mũm mĩm đang ngồi đấy.
Bà ấy đeo một cặp kính vàng, đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, ngay cả Triệu Mặc bước vào bà ấy cũng không thèm liếc mắt một cái.
Người phụ nữ này tên Vương Đông Tình, người lãnh đạo tập đoàn Hoa Ngân, cũng là mẹ của Triệu Mặc.
“Lần chơi bời này, con nghĩ sao?”
Ngay cả khi đối mặt với con trai, Vương Đông Tình vẫn dửng dưng như trước đến giờ.
Nhưng không phải không thương yêu mà là bà ấy thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng.
“Lần này thất bại tất cả đều do công ty Hồn Thuỷ, nếu không phải bọn họ đứng trong bóng tối chơi con một dao thì chuyện này đã không xảy ra!”
“Không thể nào, cách nghĩ của con quá đơn giản.”
“Mẹ, chẳng nhẽ ngay cả mẹ cũng nghĩ con không bằng cái tên đó!”
“Bốn người các con đã vay 100 tỷ giá trị cổ phiếu, cuối cùng không làm gì được người ta. Mà còn bị người ta đến giải quyết tận gốc, thì sao con có thể so sánh với người ta được?”
“Con nói rồi, nếu không phải công ty Hồn Thuỷ phản bội con thì người chết chắc chắn là Lâm Dật!”
“Chẳng lẽ con chỉ nhìn được những thứ mặt ngoài này thôi.” Vương Đông Tình nói tiếp:
“Chẳng lẽ con không thử nghĩ xem tại sao Lâm Dật có khả năng làm cho công ty Hồn Thuỷ phản bội.”
Triệu Mặc không nói nữa, đây dường như là một câu hỏi đáng để suy ngẫm.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể khiến công ty Hồn Thuỷ phản bội lại uy tín trong ngành của chính mình, từ đó làm ra chuyện như thế này?
Bọn họ làm vậy là tự đào mồ cho mình!
Vương Đông Tình vẫn không hề nhìn Triệu Mặc, lại tiếp tục hỏi:
“Nếu như con ở vị trí của cậu ta, con có năng lực khiến công ty Hồn Thuỷ làm ra chuyện như này không?”
------
Dịch: MBMH Translate