“Cái này…” Câu hỏi của Vương Đông Tình sắc bén, trực tiếp làm cho Triệu Mặc á khẩu không trả lời được.
Vấn đề này chính anh ta cũng không nghĩ tới, cho nên không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng có lẽ bây giờ bản thân cũng không có khả năng đó.
Dù ở trong nước tập đoàn Hoa Ngân có quy mô lớn là vậy, nhưng cũng không có khả năng dẫn đầu các công ty Mỹ.
“Hẳn là làm không được.” Vương Đông Tình xoay người, nhìn về phía Triệu Mặc hỏi:
“Con có bao giờ nghĩ tại sao Lâm Dật có thể làm được không?”
“Chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng!”
“Con trai, nếu con nghĩ như vậy thì quả thật quá trẻ con, sau này chắc chắn không chống đỡ nỗi tập đoàn Hoa Ngân.”
“Con cảm thấy nếu như Lâm Dật không dùng thủ đoạn đê tiện, sao có thể làm cho công ty Hồn Thuỷ mặt được.” Tâm tình Triệu Mặc kích động không thể kìm chế được.
Thất bại dưới tay Lâm Dật cũng không sao, nhưng bị mẹ mình phủ nhận là điều anh ta không thể chấp nhận được.
“Mấy ngày trước mẹ đi công tác, không để ý đến những chuyện này, nhưng sau khi trở về, mẹ nhìn sơ qua cũng có thể hiểu được đầu đuôi sự việc rồi.” Vương Đông Tình nói:
“Con thử nghĩ lại xem, trong suốt quá trình vừa qua, Lâm Dật đã giở thủ đoạn đê tiện gì với con?”
“Có thể nói như thế này, trước khi được mời đến cuộc họp báo, cậu ta đều ở trong thế bị động, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, các con vứt 100 tỷ, cậu ta lập tức theo hơn 100 tỷ, còn con tìm đến công ty Hồn Thuỷ, muốn cho cậu ta một đòn chí mạng nhưng cuối cùng lại bị người ta đánh trúng vào điểm yếu, quả thực là sự phản kháng mạnh mẽ, con nói cho mẹ biết đê tiện chỗ nào?”
Bị Vương Đông Tình nói như vậy, Triệu Mặc bừng tỉnh giống như được giác ngộ.
Từ trước đến nay mình đã coi thường Lâm Dật rồi.
“Mẹ vừa nghe được một chút tin tức, Lâm Dật đã liên kết với bảy công ty dược phẩm lớn trên thế giới, muốn thành lập viện nghiên cứu và phát minh thuốc đẳng cấp thế giới ở Trung Hải, những loại thuốc được phát minh ra ở đây sẽ bán ra theo giá ở thị trường Trung Quốc, phí tổn không vượt quá 50%.”
Vương Đông Tình nói: “Cách đây không lâu, trong lúc ồn ào vì thuốc chữa bệnh hiếm gặp được bán với giá trên trời, Lâm Dật đã thành công trong việc hạ giá, giảm còn hai phần ba so với giá ban đầu, nếu những tin tức này được tiết lộ, cổ phiếu của Didi sẽ tăng vọt lần nữa, bây giờ con đã biết rõ mình thua thảm hại như thế nào chưa.”
Cả người Triệu Mặc run lên, sau khi nghe những tin đó, anh ta mới biết được hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
“Hơn nữa trong tay Lâm Dật còn một con át chủ bài chưa động đến, chắc đến giờ con vẫn chưa biết.”
“Át chủ bài gì?”
“Trầm Thiên Trác.”
“Chính là nhà khoa học hàng đầu Trung Quốc đó sao?”
“Không sai, mấy hôm trước ông ta đã về nước và làm việc dưới tay Lâm Dật.” Vương Đông Tình nói: “Nếu cậu ta công bố tin tức này ra ngoài, Didi có khả năng sẽ thành công ty lớn thứ tư sau BTA, con cũng đã điều tra chuyện này rồi sao?”
Vương Đông Tình nhìn Triệu Mặc, giọng điệu khi hỏi có hơi chất vấn.
“Con cho rằng với những gì con học từ Soros, cộng thêm sự hỗ trợ của công ty Hồn Thuỷ, con có thể hạ gục cậu ta sao, con không thấy con nghĩ quá đơn giản rồi à?”
“Lúc đó, vì Soros đứng đầu nguồn vốn lưu động quốc tế, đầu tiên là đánh gục ngân hàng Anh, sau đó lại nhuộm máu Đông Nam Á, con liền cho rằng chiến thuật dao mổ của họ là thiên hạ vô địch, nhưng con không nghĩ đến trường hợp ông ta thương tích đầy mình, bỏ chạy về từ Hồng Kông sao?
Triệu Mặc thở dài một hơi, lắc đầu bất lực, giống như cam chịu số phận, nói: “Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây.”
“Mẹ sẽ đưa cho con một số tiền để mua lại cổ phiếu của Didi với giá cao và trả lại tất cả cổ phiếu cho công ty môi giới chứng khoán.”
“Trả lại tất cả?”
Triệu Mặc trừng mắt nói: “Nếu chúng ta dùng hết sức để mua cổ phiếu, ít nhất cũng phải mua với giá gấp đôi.”
“Mẹ vất vả đào tạo con nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không nhìn thấy cánh cửa này.”
Vương Đông Tình nói: “Mẹ thật sự lo lắng, nếu con không xuất thân từ nhà họ Triệu, liệu con có thể vận hành nổi công ty lớn như vậy không?”
“Con thừa nhận trận này con thua dưới tay Lâm Dật, nhưng con không thừa nhận việc năng lực của con thua kém so với anh ta!”
Triệu Mặc nói: “Sau này, con sẽ lấy lại những gì đã mất!”
“Lấy lại?”
Vương Đông Tình nhìn Triệu Mặc: “Con cho rằng người chết rồi còn có thể báo thù sao?”
“Con phải hiểu rằng con còn có thể đứng ở đây nói chuyện với mẹ, không phải vì năng lực của con, cũng không phải Lâm Dật nương tay, mà là bởi vì con xuất thân từ tập đoàn Hoa Ngân!”
“Nếu con chỉ đến từ một công ty bình thường thì Cisco chính là kết cục cuối cùng của con.”
“Có lẽ con nghĩ rằng cổ phiếu của Didi tăng cao một cách giả dối, sau này chắc chắn sẽ giảm, nhưng con có nghĩ tới khi nào thì giá trị của cổ phiếu sẽ hạ xuống ở mức bình thường không? Không cần trả lại cổ phiếu cho công ty môi giới chứng khoán sao?”
“Thứ hai, Lâm Dật nắm trong tay nhiều át chủ bài, lâu lâu lại tung ra một chút, điều này đủ để giữ giá cổ phiếu của Didi ở mức siêu cao trong một thời gian dài, và trong khoảng thời gian này, tranh chấp giữa Hoa Ngân và các công ty môi giới chứng khoán cũng sẽ nổi lên, điều này chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Con đã bao giờ nghĩ đến kết quả như vậy chưa?”
“Còn một điểm quan trọng nhất, đừng quên.”
Vương Đông Tình nói: “Chúng ta không phải là doanh nghiệp quốc gia, nhưng chúng ta có tính chất như vậy, điều này cũng quyết định rằng chúng ta không thể có một chút tin tức tiêu cực nào.”
“Từ trước đến giờ, chỗ đứng của nhà họ Triệu chính là sức ảnh hưởng trong giới chính trị, nơi này gió tanh mưa máu, còn tàn khốc hơn so với trí tưởng tượng của con, rất nhiều người đang chờ muốn được thay thế nhà họ Triệu, chuyện này mau chóng làm lắng xuống đi, để tránh trở thành hiệu ứng cánh bướm.”
Triệu Mặc nắm chặt hai tay: “Con biết rồi.”
“Đi đi.”
Vương Đông Tình phất tay, sắc mặt mệt mỏi, lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Trong chuyện này, điều khiến bà không hiểu nhất không phải là thất bại của con trai mà là bản tin tài chính kinh tế trên mạng, vừa chỉ mới được đăng tải trong một giờ trước mà bình luận về bài báo đã bị thu hồi.
Nếu tin tức đó bị các ông chủ bình thường đọc được, rất nhanh sẽ truyền đến tai tập đoàn Hoa Ngân và các gia tộc khác.
Nhưng cuối cùng lại vô cớ biến mất, được thay thế bởi một bài báo về tập đoàn Trung Tín.
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc này là do Trầm Thục Nghi ra tay.
Nếu đó không phải là sự thật thì còn ai quan tâm đến chuyện này nữa.
Nhưng với mối quan hệ của hai người, bà ta không có lí do gì phải làm vậy.
Người phụ nữ thông minh như bà ta, chắc chắc sẽ không tự hắt nước bẩn vào mình.
Do đó chuyện này ắt hẳn vẫn còn nguyên nhân sâu xa khác.
Nếu vì việc này mà cổ phiếu của tập đoàn Hoa Ngân giảm mạnh, bản thân bà ta sẽ tự mình kết thúc mọi chuyện, như vậy thì tập đoàn Lăng Vân của Lâm Dật sẽ không tránh khỏi xui xẻo.
Nếu nhìn theo cách nói này, sự việc sẽ rõ ràng hơn nhiều.
Trầm Thục Nghi hình như đã đứng về phía Lâm Dật.
Cốc cốc cốc -- Trong lúc Vương Đông Tình đang tự hỏi về những việc này thì văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Người tiến vào là một cô gái trẻ, chính là thư ký của Vương Đông Tình.
“Giám đốc Vương, chuyện ở thị trấn Bắc Kiều đã được điều tra rõ ràng, đơn vị phụ trách thi công là tập đoàn Triều Dương ở Trung Hải, chủ tịch tập đoàn Triều Dương là Kỷ Khuynh Nhan, có quan hệ rất thân với Lâm Dật, chắc là quan hệ bạn trai và bạn gái, mà trong quá trình chúng ta điều tra, đã tra được một chút tin tức, kế hoạch viện trợ này dường như được dẫn dắt bởi tập đoàn Lăng Vân, nhưng danh tiếng tốt thì thuộc về tập đoàn Trung Tín.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng, Giám đốc Vương.” Thư ký xoay người rời đi, Vương Đông Tình dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Làm sao mà Trầm Thục Nghi và Lâm Dật lại có quan hệ với nhau được? Nếu như vậy thì kết cục hiện tại càng trở nên khó khăn hơn rồi.”
Nghĩ vậy, Vương Đông Tình cầm điện thoại lên gọi cho Trầm Thục Nghi, cười nói: “Chị Trầm, tối nay chị có rảnh không? Tôi vừa đi công tác ở Nam Phi về, có mua một sợi dây chuyền cho chị, chúng ta có thể hẹn gặp nhau một chút không?”
------
Dịch: MBMH Translate