Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 601 - Chương 599. Tớ Nói Với Anh Ấy Là Tớ Đi Làm Tóc

Chương 599. Tớ Nói Với Anh Ấy Là Tớ Đi Làm Tóc
Chương 599. Tớ Nói Với Anh Ấy Là Tớ Đi Làm Tóc

Trong cửa tiệm vẫn không có ai đến ăn, Lâm Dật cũng không nhàn rỗi, cầm laptop bắt đầu lo chuyện chip 3.0.

Anh vừa làm việc vừa chờ khách tới.

Cùng lúc đó, trên đường Chính Dương có ba cô gái trang điểm theo phong cách khác nhau đi về phía cửa tiệm nhỏ của Lâm Dật.

Mà một người trong đó chính là Đồng Phỉ mới gặp hôm qua.

"Tớ nói cho các cậu biết, hôm qua tớ phát hiện ra một cửa tiệm nhỏ, cơm rang trứng của bọn họ quả thật là ăn ngon vô địch luôn, hơn nữa ông chủ cực kỳ đẹp trai!" Đồng Phỉ khoa chân múa tay nói.

"Phỉ Phỉ, có phải cậu nói quá lên không vậy?"

Nữ sinh này tên là Lý Sướng, để kiểu tóc ngắn ngang vai, mặc quần soóc bò và áo thun Nike, trông nhẹ nhàng khoan khoái lại hào hiệp.

Giữa hai người, còn có một nữ sinh tóc dài.

Cô ta có gương mặt tinh tế, để tóc dài, mặc váy liền, trên tay cầm hai quyển sách trông rất trong sáng lại quyến rũ.

Nữ sinh tên là Triệu Duyệt Đồng, là sinh viên năm ba của đại học Khoa Học và Công Nghệ Trung Hải cũng là hoa khôi ở đây.

"Không hề khoa trương!" Đồng Phỉ nói:

"Thật sự là đẹp trai ngất ngây con gà tây, còn là loại đẹp trai tới mức không người thân, bi thảm nhất trần gian nữa."

"Thật không đấy? Có thể đẹp bằng bạn trai Tiểu Đồng không?"

Nhìn vẻ mặt Lý Sướng rõ ràng là không tin.

"Cậu đừng nói linh tinh, tớ chỉ cho anh ấy cơ hội, vẫn đang trong giai đoạn khảo sát, vẫn chưa chính thức xác lập quan hệ đâu." Triệu Duyệt Đồng nói.

"Lời này thật giả dối nhé." Lý Sướng nói:

"Phùng Thế Vũ là nam sinh đẹp trai nhất trường chúng ta. Cậu ấy không chỉ học giỏi, chơi bóng rổ cũng tốt, chẳng kém gì các anh chàng bên học viện Hí kịch Trung Hải, thế mà cậu còn nói khảo sát người ta, quá giả."

"Nhưng chỉ đang khảo sát thôi." Triệu Duyệt Đồng xấu hổ nói, "Đẹp trai cũng không thể thay cơm được, tớ thích loại nam sinh học giỏi hơn."

"Vậy Phùng Thế Vũ cũng không tệ mà." Lý Sướng nói:

"Mặc dù anh ta không phải là giỏi nhất nhưng cũng đứng top đầu trong mấy cuộc thi, sau này thừa sức thi nghiên cứu sinh, hơn nữa điều kiện gia đình cũng khá giả, bất kể tham gia chính trị hay buôn bán, người ta đều có quan hệ, quả thật chính là điển hình của bạn trai hoàn mỹ."

"Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nữa." Triệu Duyệt Đồng nói: "Dù sao bây giờ cũng chỉ là giai đoạn khảo sát thôi."

"Lão tam, mọi người đều nói phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, tóc cậu ngắn sao kiến thức cũng ngắn vậy?" Đồng Phỉ nói:

"Một Phùng Thế Vũ đã làm cậu hết lời khen ngợi như thế. Nếu cậu thấy ông chủ đẹp trai, vậy chẳng phải sẽ khiến cậu mê chết sao?"

"Cậu đừng khoác lác, đâu phải tôi chưa từng gặp trai đẹp." Lý Sướng nói:

"Phùng Thế Vũ đã rất đẹp trai rồi, đặc biệt là khi anh ta chơi bóng rổ, quả thật làm người ta mê chết người."

"Ngây ngô, nông cạn, ấu trĩ!" Đồng Phỉ ghét bỏ nói:

"Tớ không hề khoa trương, giá trị nhan sắc Phùng Thế Vũ ở trước mặt ông chủ đẹp trai, sức chiến đấu cũng bằng không, nhưng khuyết điểm duy nhất là cơm rang trứng nhà bọn họ tương đối đắt, tận 189 tệ một suất đấy."

"Không phải chứ? Cơm rang trứng ở phố Chính Dương đều có giá 18 tệ, không ngờ người đó bán tới 189 tệ? Bọn họ dùng trứng khủng long à?"

Không chỉ có Lý Sướng, ngay cả Triệu Duyệt Đồng cũng cảm giác giá tiền này quá cao.

"Nhưng không sánh bằng đồ ăn ngon của người ta, hơn nữa còn là anh chàng đẹp trai rang, bán đắt như vậy cũng là chuyện đương nhiên."

"Ôi trời ơi, xem đi, xem đi, đây là tiếng người sao? Không chừng cậu bị anh ta tẩy não rồi. Một suất cơm rang trứng với giá trên trời 189 tệ cũng bị cậu thổi ra hoa." Lý Sướng nói:

"Cậu phải nhớ, cậu có bạn trai rồi!"

"Có bạn trai cũng đâu cản trở tớ ngắm trai đẹp chứ." Đồng Phỉ kích động nói:

"Tớ nói với các cậu biết, nếu tớ có bạn trai đẹp trai như vậy, nếu cãi nhau, mẹ nó tớ cũng muốn quỳ xuống tát cho mình mấy phát."

"Mẹ kiếp, phụ nữ lẳng lơ nhà cậu vứt bỏ bạn trai của cậu nhanh như vậy à?" Lý Sướng hỏi.

"Không có cách nào, ông chủ quá đẹp trai, tớ không thể kìm chế được."

"Nhưng mỗi ngày các cậu đều ăn cơm chung, bây giờ cậu lén dẫn bọn tớ đi ngắm trai đẹp, cậu không sợ anh ta điều tra ra được à?"

"Không sợ, tớ nói với anh ấy là tớ đi làm tóc, đừng quấy rầy tớ, anh ấy đồng ý rồi."

"Lý do này của cậu đúng là trơn tru thật đấy. Chờ lát nữa về, nếu Lưu Tế Nguyên thấy tóc cậu vẫn vậy, cẩn thận anh ta giết chết cậu."

"Sinh mạng đáng quý, tình yêu càng đáng quý hơn. Nhưng nếu có trai đẹp ở đó thì cả hai thứ đều có thể ném."

"Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nhảm nữa." Lý Sướng nói:

"Để tớ xem thử trai đẹp đến bi thảm nhất trần gian kia trông thế nào. Nếu anh ta không đẹp trai, chờ lát nữa về ký túc lại xem tớ trừng trị cậu thế nào."

"Nếu ông chủ mà không đẹp trai, tớ giặt đồ lót cho cậu một tháng."

"Đây là cậu nói đấy nhé."

Ba người hứng thú bừng bừng đi tới trước cửa tiệm nhỏ của Lâm Dật.

"Tuyệt Ngon?"

Thấy bảng hiệu của cửa tiệm, Triệu Duyệt Đồng và Lý Sướng đều bị thu hút.

Bọn họ cảm giác ông chủ cửa tiệm này vẫn rất thú vị, không ngờ lại đặt một cái tên đặc biệt như vậy.

Cũng xem như độc nhất trên cả con đường Chính Dương này.

"Các cậu đừng chỉ nhìn tấm biển, tớ dẫn các cậu đi gặp trai đẹp."

Két…

Đồng Phỉ nóng lòng đẩy cửa ra, ba người cùng đi vào.

Thấy có người bước vào, Lâm Dật bỏ công việc đang làm xuống, đứng lên tiếp khách.

Trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Duyệt Đồng và Lý Sướng đều sửng sốt.

Đây là đẹp trai bi thảm nhất trần gian sao?

Đây quả thực là đẹp trai đến phi nhân loại!

Dáng người này, các đường nét trên gương mặt này, chiều cao này, khí chất này, trên trái đất thật sự có sinh vật đẹp trai như vậy sao?

Đừng nói là ăn đồ ăn anh ấy nấu, chỉ nhìn anh ấy thôi cũng đáng giá 189 tệ rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 599.
Bình Luận (0)
Comment