Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 602 - Chương 600. Đây Đều Là Từ Ngữ Lang Sói Gì Vậy

Chương 600. Đây Đều Là Từ Ngữ Lang Sói Gì Vậy
Chương 600. Đây Đều Là Từ Ngữ Lang Sói Gì Vậy

"Các cô muốn ăn gì?"

Lâm Dật nhận ra Đồng Phỉ, xem ra là khách quen tới ăn.

"Tôi, chúng ta nên ăn gì đây..."

Lý Sướng – người của hiệp hội ngoại hình đã bắt đầu nói năng không mạch lạc.

"Ăn trứng." Đồng Phỉ nói đùa.

"Được, cái này tớ biết, ăn cả hai cũng không thành vấn đề gì."

"Fuck, đây là chỗ để cậu lái xe à?" Đồng Phỉ nói: "Ông chủ, cho chúng tôi ba suất cơm rang trứng."

"Được, các cô tự tìm chỗ ngồi đi."

"Vâng."

Lâm Dật xoay người quay về sau bếp, ba người tìm ghế ngồi xuống. Lúc này, người kích động nhất biến thành Lý Sướng.

"Không được, không được rồi, huyết áp của tớ bắt đầu tăng lên rồi. Người này quá đẹp trai đi."

"Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng phun kinh nguyệt ra ngoài." Đồng Phỉ nói.

Đây đều là ngôn từ lang sói gì vậy?

"Chủ yếu là giá trị nhan sắc của anh trai này đẹp đến mức làm người ta không thể cong chân lên được."

"Bây giờ các cậu đã tin chưa?" Đồng Phỉ nói: "Cậu nhìn Tiểu Đồng đi, cậu ấy toàn cúi đầu không nói gì."

"Tiểu Đồng, cậu thấy ông chủ cửa tiệm này thế nào?" Lý Sướng nói.

"Quả thật quá đẹp trai." Triệu Duyệt Đồng ngượng ngùng nói.

"Chuyện gì vậy? Dù gì cậu cũng là hoa khôi của đại học Khoa Học và Công Nghệ Trung Hải chúng ta, bọn tớ không bình tĩnh thì cũng thôi đi, nhưng cậu phải kìm chế được chứ?"

"Tớ đâu có không kìm chế được? Tớ chỉ đơn thuần cảm thấy anh ấy quá đẹp trai thôi."

"Lão tam, cậu đừng quên Tiểu Đồng nói là thích nam sinh học giỏi đấy." Đồng Phỉ nói.

"Có thể anh ấy cũng học rất tốt thì sao?" Triệu Duyệt Đồng nói.

"Ôi... tiêu rồi, tiêu rồi, bây giờ mới liếc nhìn qua đã rơi vào tay giặc."

Reng reng reng…

Trong lúc ba người thảo luận về giá trị nhan sắc của Lâm Dật, điện thoại của Triệu Duyệt Đồng chợt đổ chuông.

"Phùng Thế Vũ gọi điện thoại cho cậu à?" Lý Sướng dò hỏi.

Triệu Duyệt Đồng gật đầu và nghe máy.

Cho dù không phải là người yêu nhưng cô ta đã đồng ý cho người ta một cơ hội, tất nhiên phải nghe máy.

"Tiểu Đồng, em đang ở đâu vậy?"

"Tôi đang ôn tập, vừa nãy tôi đã nói với anh rồi mà."

"Em đi học sớm vậy à? Em ăn cơm chưa?"

"Tôi ăn rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, chờ lát nữa về sẽ gọi điện thoại cho anh sau."

Sau khi nói sơ qua vài câu, Triệu Duyệt Đồng lại cúp máy.

"Phùng Thế Vũ không phải đang kiểm tra đấy chứ?" Lý Sướng hỏi: "Cậu lừa anh ta như vậy, không tốt lắm đâu."

"Tớ chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm, không muốn gặp nhiều rắc rối thôi, bằng không anh ta lại gặng hỏi mãi."

"Nói cũng phải." Lý Sướng nói:

"Chúng ta qua ngắm trai đẹp, nếu để anh ta biết được thì không tốt lắm, vẫn nên kín đáo một chút. Nhưng tớ cảm thấy lý do ôn tập hơi gượng ép, đáng lẽ phải nói là đi làm tóc như Tiểu Phỉ vậy."

"Hai người đều làm à?"

"Vậy thì đã sao?" Lý Sướng nói: "Dáng người ông chủ tốt như vậy, hai người đều làm cũng không thành vấn đề."

"Đây là lời lẽ ô uế gì vậy? Quả thật là khó nghe, quá bẩn, ha ha..." Đồng Phỉ nói.

"Không có cách nào, thấy được ông chủ đẹp trai như vậy, hoàn toàn không khống chế được." Lý Sướng lớn mật nói:

"Tớ nói cho các cậu biết, nếu ông chủ bằng lòng hẹn tớ ra ngoài chơi, cho dù có phải vay tiền, tớ cũng chủ động thuê một phòng ở khách sạn năm sao cho anh ấy. Cho dù bị bắt quả tang, tớ cũng sẽ nói là tôi dụ dỗ anh ấy."

Đồng Phỉ nháy mắt ra hiệu nhìn Lý Sướng, "Tớ cũng vậy."

"Hai người các cậu thật là, phải kìm chế chứ." Triệu Duyệt Đồng nói.

"Cắt, bản thân cậu còn không kìm chế được, còn nói bọn tớ."

Đúng lúc này, Lâm Dật cầm khay ăn cỡ lớn, bê cơm rang trứng và canh lên.

Nhìn thấy Lâm Dật gần trong gang tấc, tim ba người bất giác đập nhanh hơn.

Bạn trai hay bạn trai dự bị gì đó đều xếp hàng phía sau, không ai có thể bỏ lỡ cơ hội tự mình ngắm trai đẹp.

"Các món đã đủ rồi, mời dùng từ từ."

"Anh đẹp trai, đợi đã."

Khi Lâm Dật vừa xoay người, Đồng Phỉ trong nháy mắt đã lớn mật gọi anh ta lại.

"Sao vậy? Cô có việc gì à?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Đồng Phỉ nói:

"Tôi muốn hỏi, anh đẹp trai như vậy, sao lại muốn mở cửa tiệm ở đây? Anh có thể debut mà? Đường Chính Dương gần đây có rất nhiều hoạt động tìm kiếm ngôi sao đấy."

"Tôi đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, không muốn dựa vào mặt kiếm cơm."

"Trải nghiệm cuộc sống?"

Ba nữ sinh đều sửng sốt.

Chẳng lẽ là cậu ấm con nhà giàu chán cuộc sống của kẻ lắm tiền, ra ngoài theo đuổi cuộc sống mới sao?

Đây cũng quá chăm chỉ rồi.

Tốt hơn rất nhiều nam sinh trong trường.

"Chính là trải nghiệm cuộc sống." Lâm Dật trả lời một câu đơn giản rồi quay vào bàn, tiếp tục làm việc của mình.

Anh thuận tiện còn đáp ứng yêu cầu của Kỷ Khuynh Nhan, nói lại tình hình trong cửa tiệm.

"Các cậu nhìn thấy chưa, đây mới là nam sinh chất lượng tốt chứ." Đồng Phỉ nói: "Không tiêu tiền trong nhà, tự mình ra ngoài làm ăn buôn bán."

"Anh ta có tiêu tiền trong nhà hay không đều không sao, nhưng dáng vẻ anh ấy nói chuyện với tớ ở khoảng cách gần như vậy đúng là làm người ta mê chết người."

"Các cậu nói nhỏ thôi, đừng để cho người ta nghe được." Triệu Duyệt Đồng khẽ nói:

"Chúng ta ăn cơm trước đã. Một suất cơm rang trứng 189 tệ lại không rẻ đâu."

"Cho dù không rẻ nhưng các cậu ăn một miếng tuyệt đối có thể thích cơm rang trứng nhà bọn họ. Bằng không tớ cũng không thể lấy tiền mua son để quay lại ăn một lần nữa."

"Hì hì, cũng không biết cơm do trai đẹp nấu có mùi vị thế nào."

Lý Sướng cầm thìa tiện thể nếm thử một miếng, mắt lập tức sáng ngời, vẻ mặt khó có thể hình dung.

"Sao vậy, sao cậu lại có dáng vẻ này?" Triệu Duyệt Đồng hỏi.

"Tớ ăn ra mùi vị tình yêu trong phần cơm rang trứng này."

"Sướng Sướng, cậu không thể đánh mất mình như vậy được." Triệu Duyệt Đồng nói.

"Nhưng ăn ngon thật mà, ăn ngon đến mức có thể khiến cậu nghi ngờ những thứ ăn được lúc trước đều là phân."

"Chỉ là một đĩa cơm rang trứng thôi, cũng đâu phải món gì lạ."

"Nhưng ăn ngon thật đấy, cậu mau ăn thử đi."

Triệu Duyệt Đồng vẫn còn chút lý trí.

Cho dù ông chủ rất đẹp trai nhưng thứ làm ra vẫn phải tách biệt rõ ràng, dù sao chỉ là...

"Hả?"

Vừa ăn được một miếng nhỏ, Triệu Duyệt Đồng phát hiện đĩa cơm rang trứng này ngon hơn sự tưởng tượng của mình quá nhiều.

Sướng Sướng nói không hề khoa trương.

"Cậu xem tớ đã nói gì, có phải là ăn rất ngon, có phải là có chút mùi vị tình yêu không?"

Triệu Duyệt Đồng không phản đối, ăn ra mùi vị tình yêu thì có hơi khoa trương, nhưng quả thật là ăn rất ngon.

Chẳng bao lâu, ba người đã tập trung vào đĩa cơm rang trứng trước mặt.

Ăn ngon đến mức không để ý tới hình tượng thục nữ nữa.

Bởi vì quả thật ăn quá ngon.

Sau khi ăn xong, ba người vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.

Cửa tiệm này cái gì cũng tốt, chỉ là giá hơi đắt.

Bằng không bọn họ có thể tới ăn mỗi ngày.

Có lẽ đây chính là giá ngắm trai đẹp đấy.

"Ông chủ, chỗ anh có khăn giấy không?" Lý Sướng hỏi.

"Có, chờ lát."

Lâm Dật tiện tay cầm một gói khăn giấy đưa tới tay Lý Sướng.

"Khăn giấy được gói thật đẹp, còn thơm nữa." Lý Sướng nói:

"Ông chủ, thẩm mỹ của anh ném các cửa tiệm khác tới mười con phố đấy."

"Ông chủ, khăn giấy này có mất tiền không?" Đồng Phỉ khẽ hỏi.

Lâm Dật bị chọc cho phì cười, "Khăn giấy không lấy tiền, tặng các cô đấy."

"Ông chủ thật tốt, chúng tôi qua cửa tiệm khác ăn cơm, dùng nhiều một chút, ông chủ người ta còn mất hứng đấy."

"Mỗi cửa tiệm đều có quy định riêng, tôi không tiện đánh giá."

"Ừ, anh nói quá hay."

Lâm Dật: ???

Tôi chỉ trình bày sự thật thôi, có gì hay chứ?

"Ông chủ, chờ lát nữa tôi về sẽ tuyên truyền giúp anh. Sau này chúng tôi tới đây ăn cơm, có thể giảm giá được không?" Lý Sướng hỏi.

"Đồ đã lên thực đơn thì không thể giảm giá nhưng có thể tặng các cô ít đồ uống, nước hoa quả."

Lâm Dật không thiếu ba quả dưa hai quả táo nhưng đây là giá do hệ thống quyết định, không thể có bất kỳ dao động nào, chỉ có thể cung cấp một ít phục vụ bồi thường để tăng giá trị.

"Vậy thì tốt quá. Chờ sau khi trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ tuyên truyền thêm giúp anh, hơn nữa còn trở lại ủng hộ."

"Các cô ra chút sức là được rồi, đồ trong cửa tiệm đều rất đắt, hơn nữa các cô còn phải tiêu tiền trong nhà không cần tới thường xuyên. Nếu các cô thấy ăn ngon thì thỉnh thoảng qua là được rồi."

"Ông chủ, bây giờ tôi mới phát hiện tam quan của anh ngay thẳng như các đường nét trên gương mặt của anh vậy, tốt hơn các nam sinh còn chưa trưởng thành trong trường chúng tôi."

Lâm Dật: ???

Đây lại không phải là quan điểm của một người bình thường sao?

Lẽ nào đẹp trai thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm?

Két…

Cửa quán bị đẩy ra, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn thấy ba nam sinh đi vào.

Anh vừa định hỏi bọn họ muốn ăn gì, lại thấy nam sinh đứng ở giữa nói:

"Tiểu Đồng, không nói em nói đang ôn tập à? Sao lại chạy tới đây?"

"Hả?"

Nghe được tiếng nói chuyện, ba nữ sinh đều quay đầu lại.

"Phùng Thế Vũ, sao các anh lại tới đây?"

Ngoại trừ Phùng Thế Vũ, Triệu Duyệt Đồng cũng nhận ra hai nam sinh khác.

Đó là thành viên trong đội bóng rổ của anh ta, tên là Tôn Lập Quân và Phó Vĩnh Huy.

"Anh vừa nói chuyện điện thoại với em xong thì có người nói với anh là gặp em ở đường Chính Dương." Phùng Thế Vũ nói: "Mới đầu anh còn không tin, không ngờ em ở đây thật."

Phùng Thế Vũ nói xong còn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Dật làm anh thoáng ngây người.

Ông đây đâu có cắm sừng cậu, cậu nhìn tôi với ánh mắt này làm gì?

"Tôi đang ôn tập ở đây." Triệu Duyệt Đồng giải thích: "Tôi thậm chí còn mang sách đến."

Đồng Phỉ và Lý Sướng đen mặt.

Cô chủ thân yêu của tôi, lý do này của cô quá gượng ép rồi.

Làm gì có ai đến quán ăn để ôn tập chứ?

"Ôn tập à?" Phùng Thế Vũ mất hứng nói:

"Lúc anh vào còn thấy bọn em đang nói chuyện phiếm đấy. Sao anh vừa tới đây lại biến thành ôn tập rồi?"

Mặc dù Triệu Duyệt Đồng vẫn đang khảo sát Phùng Thế Vũ nhưng ở trong mắt anh ta, hai người đã xem như người yêu.

Cô ta hành động như vậy chính là lừa dối mình!

Dưới tình huống bình thường, cho dù gặp phải chuyện như vậy, Phùng Thế Vũ cũng sẽ không tức giận.

Nhưng tình hình trước mắt không bình thường.

Ông chủ cửa tiệm này quá đẹp trai, thực sự làm người ta không yên tâm.

Ba nữ sinh đều không nói gì, có cảm giác như bị bắt gian.

"Vừa rồi tôi có một đề không biết làm nên nhờ ông chủ giảng cho tôi."

"Sao em không đốt báo khi viếng mộ đi, tính lừa gạt quỷ sao?" Phùng Thế Vũ tức giận nói: "Em học về máy tính chứ đâu phải học nấu ăn, anh ta chỉ là một đầu bếp thì có tư cách gì mà dạy em?"

"Tôi không cho phép anh nói ông chủ như vậy." Triệu Duyệt Đồng mắng.

Đồng Phỉ: ???

Lý Sướng: ???

Sao bọn họ có cảm giác hoa khôi Triệu đứng đầu trường đại học bị bắt gian vẫn bảo vệ người tình vậy?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 600.
Bình Luận (0)
Comment