"Anh có nói sai sao?"
Phùng Thế Vũ nói: "Anh ta chỉ là một đầu bếp, làm gì có tư cách giảng đề cho em."
"Anh có tin hay không thì tùy, dù sao ông chủ cũng đang giảng đề cho tôi." Triệu Duyệt Đồng tức giận nói:
"Còn nữa, anh đừng ở đây hô to gọi nhỏ, ảnh hưởng tới công việc kinh doanh của ông chủ."
Triệu Duyệt Đồng nói xong lại nhìn sang Lâm Dật.
"Xin lỗi ông chủ, chúng tôi đã gây thêm rắc rối cho anh rồi."
"Không sao."
"Phùng Thế Vũ, anh đừng hiểu nhầm, chúng tôi thật sự ôn tập ở đây." Lý Sướng giải thích.
Đồng Phỉ nháy mắt ra hiệu với Lâm Dật, "Ông chủ, đề mà anh vừa giảng cho chúng tôi, chúng tôi đều hiểu rồi, sau này chúng tôi có đề nào không biết sẽ quay lại nhờ anh."
"A... hiểu là được rồi."
"Được rồi, chúng tôi đã ăn xong, cũng phải đi đây. Buổi chiều chúng tôi còn có tiết học đấy."
Đồng Phỉ có cảm giác tội lỗi, nếu không phải mình kéo các cô ấy qua, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Chờ sau khi trở về phòng ngủ, mình phải dùng máy uốn tóc làm xoăn tóc, bằng không rất dễ bị lộ.
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi thôi, lát nữa còn có tiết đấy." Lý Sướng nói.
"Giảng bài cái gì chứ? Các người tưởng nói vậy là có thể lừa được tôi à?" Phùng Thế Vũ nói với Lâm Dật:
"Giả vờ giống thật đấy. Anh chỉ là một đầu bếp còn muốn giảng đề cho bạn gái của tôi à? Anh tưởng anh là ai? Anh tưởng tôi là thằng ngu chắc?"
"Nếu cậu nói vậy, tôi lại không thích nghe rồi. Sao tôi không thể giảng đề cho các cô ấy?"
"Ha ha..."
Phùng Thế Vũ cười lạnh, "Anh là một đầu bếp có biết cái gì gọi là công nghệ máy tính không? Anh tưởng biết làm hệ thống, giết một con virus đã nghĩ mình hiểu rõ về máy tính à?"
"Anh biết cái gì gọi là Java, cái gì gọi là ngôn ngữ C không? Anh biết cái gì là Python sao? Tôi chắc anh còn chưa từng nghe qua những từ chuyên môn này nhỉ?"
"Anh Vũ, chúng ta đừng để ý tới anh ta làm gì. Những gì chúng ta học quá cao thâm, tôi chắc anh ta nghe cũng không hiểu đâu." Tôn Lập Quân nói:
"Nếu anh ta hiểu được những thứ đó, đã không sa sút đến mức tới làm đầu bếp như vậy."
"Đừng gây rắc rối cho anh ta, sẽ hạ thấp thân phận của chúng ta đấy." Phó Vĩnh Huy nói.
"Tôi căn bản không muốn để ý tới anh ta nhưng tôi phải nói đạo lý cho anh ta hiểu, đừng tưởng mình có chút đẹp trai thì ai cũng dám tán, cũng không nhìn lại thân phận của mình xem!" Phùng Thế Vũ nói:
"Mẹ kiếp, còn nói khoác không biết ngượng là giảng đề cho bạn gái tôi, đúng là mặt dày?"
Lâm Dật nghẹn lời lắc đầu. Thời buổi bây giờ làm sao vậy?
Mới học được Java và Python đã dám ra đây khoe mẽ à?
Trình độ của đám sinh viên đợt này cũng quá tệ rồi!
"Những gì cậu nói hình như đều là chương trình học cơ bản nhất về máy tính, cũng không tính là thứ gì cao thâm." Lâm Dật nói.
"Hả? Trình độ cũng tạm được đấy, không ngờ còn từng nghe qua những từng chuyên ngành này cơ à?" Phùng Thế Vũ khinh thường nói.
"Mấy thứ nát đó, tùy tiện mua giáo án là có thể học được." Lâm Dật nói:
"Cậu biết cái gì gọi FW, MI PS, Nand Gate không?"
"Hả?"
Đám người Phùng Thế Vũ thoáng ngây người khi nghe được Lâm Dật nói ra những từ chuyên ngành này.
Bọn họ mới chỉ nghe giáo viên nói qua về nó.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có thể nghe được những từ này từ trong miệng một đầu bếp.
"Sao vậy? Có phải anh học loạn được mấy từ lại muốn làm màu trước mặt đám chuyên ngành như chúng tôi không?" Phùng Thế Vũ khinh thường nói.
Lâm Dật tiện tay lấy laptop ra, đặt ở trước mặt mấy người.
"Cho dù trình độ của tôi không tính là cao nhưng các cậu mới học được một chút như vậy dường như thật sự chẳng là gì cả."
Khi nhìn thấy các mã số trên màn hình, sáu sinh viên chuyên ngành máy tính đều giống như hóa đá.
Làm cái gì vậy?
Đây là mã số thần tiên gì vậy?
Bọn họ xem hoàn toàn không hiểu nổi!
Ba nữ sinh đã bắt đầu tự động tưởng tượng.
Anh ấy đẹp trai, học giỏi siêu cấp, còn có một trái tim dũng cảm chống lại số phận.
Lẽ nào tình tiết trên phim truyền hình đã xảy ra trên người mình rồi?
Tuyệt, tuyệt quá.
"Anh… anh trai, anh còn biết về công nghệ máy tính à?"
"Tôi biết không nhiều nhưng dường như vẫn đủ để đối phó với các cậu."
"Đâu chỉ đủ chứ? Đây rõ ràng là quá đủ rồi." Lý Sướng nhìn đám người Phùng Thế Vũ nói:
"Bây giờ các anh hẳn đã tin tưởng chúng tôi đang ở đây học tập chứ?"
"Tin cái gì mà tin!" Phùng Thế Vũ nói: "Anh ta chỉ muốn lừa em thôi!"
"Phùng Thế Vũ, anh thật quá đáng!" Triệu Duyệt Đồng nói:
"Tôi vẫn đang khảo sát anh, chúng ta còn chưa phải người yêu đâu. Tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ điều này, anh không có tư cách quản tôi!"
"Nhưng quan hệ giữa chúng ta có gì khác với người yêu chứ?"
"Đương nhiên là có khác rồi, dù sao cũng không phải là người yêu." Triệu Duyệt Đồng nói:
"Hơn nữa tôi cảm thấy cũng không cần phải khảo sát anh nữa, chúng ta không hợp nhau đâu."
Đồng Phỉ: ???
Lý Sướng: ???
Vậy là chia tay à?
Đây chính là Phùng Thế Vũ đấy. Cho dù anh ta không đẹp trai bằng ông chủ trước mặt nhưng mới gặp mặt lần đầu tiên đã như vậy, có phải hơi qua loa không?
"Tiểu Đồng, sao em lại như vậy chứ? Chẳng phải là anh sợ anh ta lừa em sao?"
"Tôi đã lớn như vậy rồi, tôi có tiêu chuẩn đánh giá đúng sai. Hơn nữa anh cũng không có tư cách chỉ trích người khác."
Triệu Duyệt Đồng nói xong lại đi tới trước mặt Lâm Dật, "Ông chủ, mã QR của anh đâu? Tôi quét tiền cơm cho anh."
"Cô quét mã thanh toán là được rồi."
"Vâng."
Sau khi thanh toán tiền xong, ba người rời đi.
Phùng Thế Vũ nhìn Lâm Dật, hừ lạnh một tiếng, "Anh tốt nhất đừng có suy nghĩ xấu xa với Tiểu Đồng, bằng không tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
"Bạn gái đã chạy mất rồi, cậu còn có tâm tư ở đây làm màu với tôi, tôi cũng thật sự phục cậu đấy."
"Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!"
Ném lại một câu xong, ba người Phùng Thế Vũ cũng xoay người rời đi.
Lâm Dật bất lực lắc đầu, bắt đầu thu dọn bát đĩa.
Sau đó anh tiếp tục chờ khách đến.
Một buổi chiều chỉ có mấy đợt khách.
Nhưng sau khi nhìn thấy menu, bọn họ đều quay đầu bước đi.
Mặc dù bạn gái của bọn họ đều thán phục trước giá trị nhan sắc của Lâm Dật nhưng ngại vì trong túi không đủ, cộng thêm bạn trai còn ở bên cạnh, bọn họ đều không ăn cơm ở đây.
Nhưng trong lòng bọn họ đều hạ quyết tâm.
Chờ bạn trai không có mặt, nhất định phải dẫn bạn thân tới đây ăn một bữa.
Lâm Dật cũng vui vẻ thanh nhàn. Có câu Khương thái công câu cá, người sẽ cắn câu.
Cửa tiệm nhỏ vừa khai trương, chờ thêm một thời gian sẽ có khách quen, chắc hẳn có thể kinh doanh tốt hơn
Anh liếc nhìn bảng thông báo nhiệm vụ của hệ thống, đã đạt được (5/20), dựa theo tiến độ này, chắc hẳn phải mất mấy ngày nữa có thể hoàn thành.
Lâm Dật cũng thoáng yên tâm.
Hệ thống vẫn tính là có lương tâm, bởi vì trong năm người này, Đồng Phỉ đã tới hai lần, nếu nhìn như vậy, chắc hẳn nhiệm vụ không tính theo đầu người.
Mà là theo số lượng tiêu thụ.
Như vậy độ khó của nhiệm vụ đã giảm đi rất nhiều.
Reng reng reng.
Vào lúc này, Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại qua.
"Ngài Lâm, việc kinh doanh hôm nay thế nào?"
"Báo cáo bà Lâm, đã bán thêm ba bát cơm rang trứng."
"Hì hì..."
Mỗi lần nghe được tiếng gọi bà Lâm này, trong lòng Kỷ Khuynh Nhan đều vui sướng.
"Anh hãy không ngừng cố gắng, mục tiêu của ngày hôm nay là tiếp mười người khách, cho dù vẫn chưa kiếm lại đủ chi phí nhưng có thể bù lỗ ít hơn."
"OK."
"Em tạm thời đang bận không nói chuyện với anh được, phải nửa giờ nữa mới có thể xong việc được. Chờ em làm xong sẽ qua tìm anh."
"Được."
Lâm Dật cúp máy, tiếp tục lo chuyện số liệu.
------
Dịch: MBMH Translate