Cũng không biết qua bao lâu, cửa tiệm bị đẩy ra, Lâm Dật tưởng Kỷ Khuynh Nhan tới.
Nhưng không ngờ người tới là người quen cũ Quách Nhị.
Quách Nhị mặc quần Jean màu xanh, chân đi bốt, tóc quấn cao, trước sau vẫn là khí chất tao nhã.
Hơn nữa còn có một người phụ nữ hơi đẫy đà đi theo bên cạnh cô.
Người này ăn mặc còn cao quý hơn Quách Nhị nhưng về diện mạo, khí chất và dáng người lại kém xa vạn dặm.
Lâm Dật không ngờ lại gặp được Quách Nhị ở đây.
Cô là giáo sư học viện Hí kịch Trung Hải, đường Chính Dương cách trường của bọn họ không xa, bọn họ tới đây ăn cơm cũng là bình thường.
Nhưng Quách Nhị thấy Lâm Dật ở trong cửa hàng lại ngây ra một lúc lâu.
"Lâm Dật, sao cậu lại ở đây?"
"Em rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mở một cửa hàng nhỏ ở đây để giết thời gian."
Quách Nhị vén tóc cười, dường như đã quá quen với những hành động khó hiểu của Lâm Dật.
Khi cô mới quen cậu ta, cậu ta đang làm shipper, chỉ mấy tháng không gặp, không ngờ cậu ta lại chạy đến đây mở cửa hàng.
Cậu ta đúng là một người không chịu ngồi yên.
"Cô Quách, hai người quen nhau à?" Người phụ nữ bên cạnh Quách Nhị hỏi.
Đồng thời, cô ta cũng quan sát Lâm Dật.
Cô ta có thiện cảm trước nam sinh đẹp trai này.
"Cậu ấy tên là Lâm Dật, là bạn tôi, cũng quen biết một thời gian rồi."
Quách Nhị nói xong lại giới thiệu cho Lâm Dật:
"Đây chính là Vương Mỹ Vân bên truyền thông Đông Lai, chúng tôi vừa bàn việc xong, qua đây ăn cơm."
Vương Mỹ Vân chủ động giơ tay ra. Xem như nể mặt Quách Nhị, Lâm Dật cũng không từ chối, bắt tay một chút xem như chào hỏi.
"Cô Quách, bạn cô đẹp trai thật đấy. Cậu ta có tính vào giới giải trí không?" Vương Mỹ Vân nói:
"Nếu để tôi giúp, nói không chừng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng đấy."
"Hình như cậu ấy không có hứng thú về phương diện này, bằng không đã không tới đây mở quán."
Quách Nhị biết tính cách của Lâm Dật.
Dựa vào gương mặt và tài năng của cậu ta, chỉ cần gia nhập giới giải trí, tất nhiên có thể treo đánh những nam nghệ sĩ trẻ đẹp kia.
Nhưng bản thân Lâm Dật là con em nhà giàu, có công ty còn lái xe thể thao trị giá hơn sáu mươi triệu.
Chút tiền kiếm được sau khi gia nhập giới giải trí hoàn toàn không đủ để lọt vào mắt cậu ta, nên cô ta dứt khoát từ chối giúp Lâm Dật.
"Nghe giọng điệu của cô, sao tôi lại cảm giác giữa hai người có chuyện gì đó vậy?" Vương Mỹ Vân nháy mắt ra hiệu.
Có thể nhìn ra được quan hệ giữa Vương Mỹ Vân và Quách Nhị rất thân thiết, bằng không sẽ không nói với giọng điệu này.
"Cô nói gì vậy?" Quách Nhị nói:
"Con tôi đã lên lớp mười, hai chúng tôi có thể có chuyện gì chứ?"
"Cô cũng tính là bước nửa bước vào giới này, cũng không phải không biết tình hình trong giới giải trí." Vương Mỹ Vân nói rất tùy tiện:
"Có ai mà không cờ đỏ trong nhà chưa đổ cờ màu bay phất phới, hơn nữa chồng cô còn đi công tác suốt, có một người đàn ông bên cạnh cũng là bình thường."
"Cô đừng nói linh tinh, tôi và Lâm Dật thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, không phải như cô nghĩ đâu, bằng không làm sao tôi có thể trở thành tấm gương sáng cho người khác được."
"Con người cô chỉ giả vờ nghiêm túc thôi." Vương Mỹ Vân nói đùa:
"Mấy ngày trước chúng ta đi dạo phố, cô mua kiểu dáng áo lót còn to gan hơn cả tôi đấy."
Quách Nhị bất lực thở dài, không phải cô sợ bị Lâm Dật nghe được điều gì.
Chủ yếu là không thể giải thích rõ được.
"Sao cô lại không tin chứ? Tôi hơn cậu ta nhiều tuổi như vậy, cho dù cậu ta có sở thích đặc biệt cũng không thể coi trọng tôi chứ?" Quách Nhị nói:
"Các cô bé trong trường chúng tôi nhìn thấy cậu ta còn không đi nổi, tôi chưa được xếp vào hàng đâu."
"Vậy thì cô lại không hiểu rồi. Chỉ cần kỹ thuật tốt dù là dạng đàn ông nào cũng không kìm chế được đâu." Vương Mỹ Vân vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa cô còn quyến rũ như vậy, nam sinh như cậu ta lại càng không kìm chế được."
"Dừng, dừng, mau dừng lại." Quách Nhị nói:
"Tôi và Lâm Dật đúng là bạn tốt, hai chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cô thấy cô đã bao giờ làm chuyện đó chưa?"
"Nói cũng phải."
Lâm Dật:...
Người trong giới này đều cởi mở như vậy sao?
Bọn họ trò chuyện về đề tài này không thể kín đáo hơn được à?
Trên thực tế, Lâm Dật vẫn suy nghĩ quá đơn thuần, có lẽ giới giải trí còn loạn hơn anh tưởng.
"Được rồi, ăn cơm trước đi. Tôi bận từ sáng sớm đến bây giờ, còn chưa có hạt cơm nào đâu."
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Quách Nhị vừa cười vừa nói:
"Tôi không gọi món nữa, cậu đề cử cho chúng tôi mấy món, để tôi nếm thử tài nấu nướng của cậu đi."
"Thật ra em cũng không tiện đề cử, menu ở trên bàn, chị cứ tùy tiện gọi món trên đó, tất cả đều không quá tệ đâu."
"Cậu tự tin như vậy à?"
"Không có cách nào, em dùng Rejoice."
Quách Nhị cầm lấy menu, giá món ăn trên đó thực sự làm hai người phải kinh ngạc.
"Các món trên này đều không rẻ đâu." Quách Nhị vừa cười vừa nói: "Một đĩa dưa muối nhỏ mà những 38 tệ."
"Giá trị vượt quá món ăn, chị không thể ăn được đồ ăn ngon như thế ở bên ngoài đâu."
"Được rồi, tôi muốn một suất mì cải xanh, hai cốc trà sữa, một đĩa dưa muối, còn có canh dưỡng da, đây là suất cho một người hay hai người vậy?"
"Một người."
"Vậy thì lấy hai suất canh. "
Quách Nhị nói xong, đẩy menu qua. Vương Mỹ Vân tùy ý liếc qua, cảm giác các món trên menu có hơi đơn điệu.
So với cửa tiệm, ngược lại có phần giống với quán ăn sáng hơn.
Nhưng đầu bếp đẹp trai như vậy, tiêu ít tiền ở đây rồi tâng bốc cậu ta, kéo gần quan hệ cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
"Cô đã gọi gần hết rồi, vậy tôi lấy một suất cơm rang trứng thôi."
"Được, hai người chờ một lát."
Lâm Dật xoay người quay về sau bếp, Vương Mỹ Vân ghé sát trước mặt Quách Nhị, khẽ hỏi:
"Hai người thật sự không có chuyện gì à?"
Quách Nhị trợn mắt, "Sao có thể có chuyện được. Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi đã bao giờ giấu cô chưa?"
"Nếu hai người không có gì, vậy tôi tính ra tay, chắc cô sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Cũng không biết qua bao lâu, cửa tiệm bị đẩy ra, Lâm Dật tưởng Kỷ Khuynh Nhan tới.
Nhưng không ngờ người tới là người quen cũ Quách Nhị.
Quách Nhị mặc quần Jean màu xanh, chân đi bốt, tóc quấn cao, trước sau vẫn là khí chất tao nhã.
Hơn nữa còn có một người phụ nữ hơi đẫy đà đi theo bên cạnh cô.
Người này ăn mặc còn cao quý hơn Quách Nhị nhưng về diện mạo, khí chất và dáng người lại kém xa vạn dặm.
Lâm Dật không ngờ lại gặp được Quách Nhị ở đây.
Cô là giáo sư học viện Hí kịch Trung Hải, đường Chính Dương cách trường của bọn họ không xa, bọn họ tới đây ăn cơm cũng là bình thường.
Nhưng Quách Nhị thấy Lâm Dật ở trong cửa hàng lại ngây ra một lúc lâu.
"Lâm Dật, sao cậu lại ở đây?"
"Em rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mở một cửa hàng nhỏ ở đây để giết thời gian."
Quách Nhị vén tóc cười, dường như đã quá quen với những hành động khó hiểu của Lâm Dật.
Khi cô mới quen cậu ta, cậu ta đang làm shipper, chỉ mấy tháng không gặp, không ngờ cậu ta lại chạy đến đây mở cửa hàng.
Cậu ta đúng là một người không chịu ngồi yên.
"Cô Quách, hai người quen nhau à?" Người phụ nữ bên cạnh Quách Nhị hỏi.
Đồng thời, cô ta cũng quan sát Lâm Dật.
Cô ta có thiện cảm trước nam sinh đẹp trai này.
"Cậu ấy tên là Lâm Dật, là bạn tôi, cũng quen biết một thời gian rồi."
Quách Nhị nói xong lại giới thiệu cho Lâm Dật:
"Đây chính là Vương Mỹ Vân bên truyền thông Đông Lai, chúng tôi vừa bàn việc xong, qua đây ăn cơm."
Vương Mỹ Vân chủ động giơ tay ra. Xem như nể mặt Quách Nhị, Lâm Dật cũng không từ chối, bắt tay một chút xem như chào hỏi.
"Cô Quách, bạn cô đẹp trai thật đấy. Cậu ta có tính vào giới giải trí không?" Vương Mỹ Vân nói:
"Nếu để tôi giúp, nói không chừng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng đấy."
"Hình như cậu ấy không có hứng thú về phương diện này, bằng không đã không tới đây mở quán."
Quách Nhị biết tính cách của Lâm Dật.
Dựa vào gương mặt và tài năng của cậu ta, chỉ cần gia nhập giới giải trí, tất nhiên có thể treo đánh những nam nghệ sĩ trẻ đẹp kia.
Nhưng bản thân Lâm Dật là con em nhà giàu, có công ty còn lái xe thể thao trị giá hơn sáu mươi triệu.
Chút tiền kiếm được sau khi gia nhập giới giải trí hoàn toàn không đủ để lọt vào mắt cậu ta, nên cô ta dứt khoát từ chối giúp Lâm Dật.
"Nghe giọng điệu của cô, sao tôi lại cảm giác giữa hai người có chuyện gì đó vậy?" Vương Mỹ Vân nháy mắt ra hiệu.
Có thể nhìn ra được quan hệ giữa Vương Mỹ Vân và Quách Nhị rất thân thiết, bằng không sẽ không nói với giọng điệu này.
"Cô nói gì vậy?" Quách Nhị nói:
"Con tôi đã lên lớp mười, hai chúng tôi có thể có chuyện gì chứ?"
"Cô cũng tính là bước nửa bước vào giới này, cũng không phải không biết tình hình trong giới giải trí." Vương Mỹ Vân nói rất tùy tiện:
"Có ai mà không cờ đỏ trong nhà chưa đổ cờ màu bay phất phới, hơn nữa chồng cô còn đi công tác suốt, có một người đàn ông bên cạnh cũng là bình thường."
"Cô đừng nói linh tinh, tôi và Lâm Dật thật sự chỉ là quan hệ bạn bè, không phải như cô nghĩ đâu, bằng không làm sao tôi có thể trở thành tấm gương sáng cho người khác được."
"Con người cô chỉ giả vờ nghiêm túc thôi." Vương Mỹ Vân nói đùa:
"Mấy ngày trước chúng ta đi dạo phố, cô mua kiểu dáng áo lót còn to gan hơn cả tôi đấy."
Quách Nhị bất lực thở dài, không phải cô sợ bị Lâm Dật nghe được điều gì.
Chủ yếu là không thể giải thích rõ được.
"Sao cô lại không tin chứ? Tôi hơn cậu ta nhiều tuổi như vậy, cho dù cậu ta có sở thích đặc biệt cũng không thể coi trọng tôi chứ?" Quách Nhị nói:
"Các cô bé trong trường chúng tôi nhìn thấy cậu ta còn không đi nổi, tôi chưa được xếp vào hàng đâu."
"Vậy thì cô lại không hiểu rồi. Chỉ cần kỹ thuật tốt dù là dạng đàn ông nào cũng không kìm chế được đâu." Vương Mỹ Vân vừa cười vừa nói:
"Hơn nữa cô còn quyến rũ như vậy, nam sinh như cậu ta lại càng không kìm chế được."
"Dừng, dừng, mau dừng lại." Quách Nhị nói:
"Tôi và Lâm Dật đúng là bạn tốt, hai chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cô thấy cô đã bao giờ làm chuyện đó chưa?"
"Nói cũng phải."
Lâm Dật:...
Người trong giới này đều cởi mở như vậy sao?
Bọn họ trò chuyện về đề tài này không thể kín đáo hơn được à?
Trên thực tế, Lâm Dật vẫn suy nghĩ quá đơn thuần, có lẽ giới giải trí còn loạn hơn anh tưởng.
"Được rồi, ăn cơm trước đi. Tôi bận từ sáng sớm đến bây giờ, còn chưa có hạt cơm nào đâu."
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Quách Nhị vừa cười vừa nói:
"Tôi không gọi món nữa, cậu đề cử cho chúng tôi mấy món, để tôi nếm thử tài nấu nướng của cậu đi."
"Thật ra em cũng không tiện đề cử, menu ở trên bàn, chị cứ tùy tiện gọi món trên đó, tất cả đều không quá tệ đâu."
"Cậu tự tin như vậy à?"
"Không có cách nào, em dùng Rejoice."
Quách Nhị cầm lấy menu, giá món ăn trên đó thực sự làm hai người phải kinh ngạc.
"Các món trên này đều không rẻ đâu." Quách Nhị vừa cười vừa nói: "Một đĩa dưa muối nhỏ mà những 38 tệ."
"Giá trị vượt quá món ăn, chị không thể ăn được đồ ăn ngon như thế ở bên ngoài đâu."
"Được rồi, tôi muốn một suất mì cải xanh, hai cốc trà sữa, một đĩa dưa muối, còn có canh dưỡng da, đây là suất cho một người hay hai người vậy?"
"Một người."
"Vậy thì lấy hai suất canh. "
Quách Nhị nói xong, đẩy menu qua. Vương Mỹ Vân tùy ý liếc qua, cảm giác các món trên menu có hơi đơn điệu.
So với cửa tiệm, ngược lại có phần giống với quán ăn sáng hơn.
Nhưng đầu bếp đẹp trai như vậy, tiêu ít tiền ở đây rồi tâng bốc cậu ta, kéo gần quan hệ cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
"Cô đã gọi gần hết rồi, vậy tôi lấy một suất cơm rang trứng thôi."
"Được, hai người chờ một lát."
Lâm Dật xoay người quay về sau bếp, Vương Mỹ Vân ghé sát trước mặt Quách Nhị, khẽ hỏi:
"Hai người thật sự không có chuyện gì à?"
Quách Nhị trợn mắt, "Sao có thể có chuyện được. Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi đã bao giờ giấu cô chưa?"
"Nếu hai người không có gì, vậy tôi tính ra tay, chắc cô sẽ không có ý kiến gì chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate