Quách Nhị đang nghĩ cách, thử làm Vương Mỹ Vân từ bỏ suy nghĩ không thực tế này.
Nếu thật sự không được, cô đành phải xả thân vì nghĩa thôi.
Cô cũng không thể để cho tình hình quá mức lúng túng được.
Đúng lúc này, Lâm Dật bê đồ ăn đã làm xong ra, để ở trước mặt Quách Nhị và Vương Mỹ Vân.
"Các chị nếm thử xem mùi vị thế nào, cho một đánh giá đi?"
Quách Nhị cười nhìn Lâm Dật, "Mặc dù là bạn cũ nhưng cậu cũng không thể chém người quen. Món ăn bán đắt như vậy, nếu không thể ăn được, tôi sẽ không trả tiền đâu."
"Không thành vấn đề."
Các món đã làm xong, khi Quách Nhị chuẩn bị động đũa thì Vương Mỹ Vân nói:
"Cậu nhóc, tôi tự giới thiệu một chút tôi là Vương Mỹ Vân tổng giám đốc truyền thông và điện ảnh Đông Lai. Chúng tôi đã lần lượt lên kế hoạch quay mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh, có đánh giá rất tốt trong ngành, hơn nữa sẽ lập tức đưa ra thị trường chứng khoán. Chắc cậu ít nhiều cũng từng nghe nói qua chứ?"
"À... tôi chưa từng nghe qua."
Quách Nhị bất đắc dĩ đỡ trán. Lâm Dật trước sau vẫn thẳng thắn như vậy.
Đối với người không quen, cậu ta thậm chí còn lười nói mấy lời khách sáo.
Vương Mỹ Vân cũng không xấu hổ, vẫn tươi cười.
"Cậu chưa từng nghe qua cũng không sao. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, quy mô của công ty chúng tôi không tính là nhỏ, nếu đưa ra thị trường chứng khoán thì tối thiểu cũng phải trị giá năm trăm triệu."
"Sau đó thì sao? Chị muốn nói gì?"
Vương Mỹ Vân cười nhìn Lâm Dật, "Tôi đã nói đến mức như vậy, cũng không giấu cậu nữa."
Vương Mỹ Vân móc từ trong túi của mình ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Lâm Dật.
"Cửa hàng này này của cậu không lớn, các món ăn còn bán đắt như vậy, tôi đoán việc kinh doanh của cậu không được tốt lắm. Nếu cậu không muốn phấn đấu thì gọi điện thoại cho tôi. Cái khác không dám nói, tôi có thể khiến cho cậu bớt phấn đấu tối thiểu hai mươi năm."
"Đây là chị muốn bao nuôi tôi à?"
Vương Mỹ Vân hơi bất ngờ khi thấy Lâm Dật nói thẳng ra như vậy.
Nhưng điều này hình như cũng là chuyện tốt, nói rõ ra cũng bớt phải vòng vo.
"Đúng là tôi có suy nghĩ như vậy, hơn nữa tôi cũng muốn nói rõ tình hình của tôi cho cậu biết, 70% cổ phần công ty đều nằm trong tay tôi, tài sản của tôi tối thiểu cũng phải có 350 triệu, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi."
Thấy Vương Mỹ Vân thậm chí nói ra cả lời này, Quách Nhị đã chuẩn bị nói đỡ cho cô ta.
Đừng nói cô có 350 triệu, cho dù cô có 3,5 tỷ, cậu ấy cũng chưa chắc có thể để ý tới.
Két…
Lúc Quách Nhị chuẩn bị nói chuyện, cửa tiệm chợt bị đẩy ra.
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn lên. Đó là Kỷ Khuynh Nhan cầm túi xách tay bước vào.
Kỷ Khuynh Nhan không ăn mặc bắt mắt như hôm qua, hoàn toàn là dựa theo dặn dò của Lâm Dật.
Quần Jean màu xanh, giầy thể thao AJ6 phối màu đen đỏ, còn có một cái áo thun Nike màu trắng giản dị, còn đeo một cái khẩu trang màu hồng.
Nếu trên tay cô không mang theo túi xách Hermes bản giới hạn, cô mặc đồ này sẽ không khác với các nữ sinh gần đó.
Quách Nhị và Vương Mỹ Vân đều hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan bước vào.
Dáng người của cô gái này cũng quá tuyệt rồi.
Hai chân thẳng hơn đũa nhưng không phải là loại gầy như que củi.
Đặc biệt là cặp mông vểnh, mình là phụ nữ nhìn thấy còn phải ghen tỵ.
Nhưng trong nháy mắt khi Kỷ Khuynh Nhan tháo khẩu trang xuống, hai người càng kinh ngạc hơn.
Cô gái này thật xinh đẹp, lại kết hợp với dáng người của cô thì rõ là hoàn hảo.
Lúc này, nếu cô gia nhập giới giải trí, chỉ mấy năm đã có thể trở thành tiểu hoa đán.
"Anh còn tưởng lát nữa em mới qua đây." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Em cố ý qua lúc này, trên đường không kẹt xe, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng qua sớm giúp đỡ được anh."
Quách Nhị và Vương Mỹ Vân nghe giọng điệu hai người nói chuyện, đoán được bọn họ chắc hẳn có quen biết nhau.
Hơn nữa quan hệ giữa hai người còn không tệ, thậm chí còn có thể là người yêu.
"Thật ra hôm nay em không bận lắm nhưng buổi sáng phải đi một chuyến tới tập đoàn Lăng Vân các anh, họp với đám người Viện Viện." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chuyện của Triệu Mặc xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi. Sau khi thanh toán các khoản tiền nên trả, tài chính thu về khoảng 80 tỷ. Còn bên Cisco cũng đã chuyển 30 tỷ bồi thường vào tài khoản của tập đoàn Lăng Vân. Nói cách khác, trên tay anh có khoảng hơn 120 tỷ, có thể có tên trên bảng danh sách tỷ phú trong cả Trung Quốc rồi."
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, Quách Nhị và Vương Mỹ Vân đều biến sắc.
120 tỷ...
Mặc dù hai người đều là người không thiếu tiền nhưng con số này vẫn quá lớn đối với bọn họ.
Quách Nhị thấy buồn cười. Tôi biết cậu có tiền nhưng lại không biết cậu có nhiều tiền như vậy đây.
Mà Vương Mỹ Vân càng thêm lúng túng, không dám liếc nhìn Lâm Dật nữa.
Mình vừa nói mê sảng cái gì vậy?
Tất cả gia sản chỉ có 350 triệu lại muốn bao nuôi một tỷ phú có tài sản trên trăm tỷ?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mình sẽ trở thành trò cười trong giới mất.
"Vậy còn tạm được." Lâm Dật gật đầu nói:
"Em đã hỏi thăm bộ đầu tư bên kia chưa? Anh tính ném ít tiền vào sản nghiệp công nghệ cao, chuẩn bị làm máy quang khắc."
"Em đã nói chuyện riêng với Điền tổng về chuyện này rồi. Các cô ấy quả thật đã tìm được mấy doanh nghiệp tương đối tốt." Kỷ Khuynh Nhan vén mấy sợi tóc mái rũ xuống trán, nói tiếp:
"Kế hoạch đầu tư lần này không nhỏ như trước đây, rất nhiều dự án có vốn khởi đầu một tỷ, cho nên cần phải thận trọng hơn trong chuyện đầu tư kế tiếp, bằng không sẽ có khả năng đổ số tiền này xuống sông xuống biển."
"Em không cần căng thẳng, đầu tư là vậy, cho dù Buffett(*) tới cũng không thể bảo đảm mỗi khoản đầu tư đều thành công, chỉ cần có một dự án thành công, muốn kiếm tiền lại không thành vấn đề."
(*)Warren Edward Buffett sinh ngày 30 tháng 8 năm 1930 tại Omaha, tiểu bang Nebraska, Hoa Kỳ, là một nhà đầu tư vĩ đại, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ.
"Anh nói vậy cũng đúng nhưng bản kế hoạch đầu tư cuối cùng còn chưa được soạn xong. Đến lúc đó còn phải chờ anh quyết định và theo sát."
"Chuyện này thì dễ bàn rồi. Đến lúc đó chúng ta lại nghiên cứu sau."
"Vâng."
Sau khi nói chuyện công việc với Lâm Dật xong, Kỷ Khuynh Nhan đeo khẩu trang và quay lại quầy, nghiễm nhiên là dáng vẻ của bà chủ.
"Lâm Dật, chúng ta ăn cơm xong rồi, cậu tính xem hết bao nhiêu để tôi thanh toán cho cậu."
Hai người gọi rất nhiều món nhưng chưa ăn được bao nhiêu.
Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, Vương Mỹ Vân cũng nuốt không trôi nữa, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
"Hai người ăn xong nhanh như vậy à? Chẳng phải bạn chị còn muốn bao nuôi em sao? Chúng ta nói chuyện tiếp đi, em vẫn rất có hứng thú với chuyện vừa rồi."
Vương Mỹ Vân xấu hổ không biết chui vào đâu.
Cậu có tài sản trên trăm tỷ, đừng trêu chọc bà già như tôi nữa.
Trái tim của tôi không chịu nổi đâu.
"Cậu đừng nói linh tinh, vừa rồi cô ấy chỉ nói đùa một chút thôi, cậu không sợ buổi tối bạn gái cậu sẽ không cho cậu lên giường ngủ à?" Quách Nhị nói đùa, cũng xem như hóa giải sự lúng túng cho bạn mình.
"Đúng rồi, cậu tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi quét mã cho cậu."
"Tổng cộng 1180 tệ."
"Được rồi."
"Các người còn quen nhau à?" Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ bất ngờ.
"Chị ấy tên là Quách Nhị, là người bạn anh quen khi làm shipper trước đây, hôm nay đúng lúc gặp được."
"Nếu là bạn anh thì giảm giá 20%." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Không cần giảm giá đâu, hai người mới mở quán, cứ xem như chị tới ủng hộ. Chờ sau này chị tới nữa thì giảm giá cho chị là được rồi." Quách Nhị vừa cười vừa nói.
Kỷ Khuynh Nhan cũng không suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa Lâm Dật và Quách Nhị, bởi vì tuổi tác giữa hai người không thích hợp.
Sau khi trả tiền xong, Quách Nhị chào Lâm Dật rồi xoay người rời khỏi cửa hàng nhỏ.
Phụt…
Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngài Lâm không tệ, sức hấp dẫn không hề kém năm đó, không ngờ còn có người muốn bao nuôi anh nữa đấy."
"Không có cách nào, thiếu niên đẹp trai hoạt bát như anh luôn có lực sát thương đối với các cô gái trẻ."
"Anh bớt nói nhảm đi, mau nộp 1180 tệ cho em. Còn cả ba bát cơm rang trứng mà anh bán được buổi sáng nữa, tổng cộng là 1747 tệ, nộp hết ra đây."
"Không phải chứ? Hôm nay anh chỉ bán được ít như vậy, không ngờ em còn muốn lấy hết à?"
Kỷ Khuynh Nhan chống nạnh nhìn Lâm Dật với vẻ ngang ngược và không chịu nói đạo lý, "Đương nhiên rồi. Sau này em quản tiền trong nhà, tiền tiêu vặt mỗi tháng thế nào thì phải xem biểu hiện của anh đấy."
"Anh nghiêm trọng nghi ngờ em ở với anh là vì tiền." Lâm Dật đưa tiền qua với vẻ không tình nguyện.
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh nghĩ em coi trọng hộ khẩu Quảng Châu của anh chắc?"
------
Dịch: MBMH Translate