Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 606 - Chương 604. Em Không Đơn Thuần, Lẽ Nào Anh Lại Đơn Thuần À?

Chương 604. Em Không Đơn Thuần, Lẽ Nào Anh Lại Đơn Thuần À?
Chương 604. Em Không Đơn Thuần, Lẽ Nào Anh Lại Đơn Thuần À?

"Đây là lời một sinh viên hàng đầu của đại học Yến Đại nên nói sao?" Lâm Dật nói:

"Bây giờ anh phát hiện ra mục đích em ở cùng anh không đơn thuần."

"Em không đơn thuần, lẽ nào anh lại đơn thuần à?"

"Đúng vậy, anh tương đối đơn thuần." Lâm Dật nói: "Anh ở cùng với em chỉ đơn thuần vì thèm muốn sắc đẹp của em thôi."

"Vậy chỉ có thể nói là anh quá lưu manh rồi!" Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Anh mau làm việc đi. Mục tiêu hôm nay là phải kiếm được tiền thuê nhà về."

Lâm Dật vòng ra sau nhà bếp, Kỷ Khuynh Nhan cầm chổi quét nhà, rất có dáng vẻ hai vợ chồng cùng lo liệu việc nhà.

"Hôm nay có người nào đặt hàng online không anh?"

Sau khi quét nhà xong, Kỷ Khuynh Nhan đứng ở cửa bếp hỏi.

"Cái lông còn chẳng có." Lâm Dật nói: "Bán đắt như vậy, chẳng có ai đặt đâu."

"Không có thì thôi, dù sao cũng không mất tiền, cứ coi như treo lên mạng chơi vậy. Chúng ta bán được một suất cũng là lời rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Xem ra, muốn dựa vào cách này để tăng lượng tiêu thụ thì sợ là không ổn, chúng ta vẫn phải nghĩ cách khác thôi."

"Anh đành phải giao cho em nhiệm vụ quang vinh lại gian khổ này vậy."

"Ừ, anh chỉ cần để ý tới chuyện nấu ăn là được rồi."

Kỷ Khuynh Nhan nói xong lấy một mã QR ra khỏi túi của mình, vô cùng nghiêm túc đặt lên trên quầy.

"Cái gì vậy?"

"Mã thanh toán đấy." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Sau này khi khách trả tiền, anh bảo bọn họ quét cái này, em có thể trực tiếp thu tiền."

Lâm Dật thấy buồn cười. Bây giờ Kỷ Khuynh Nhan đã ra dáng bà chủ rồi.

Có thể không quan tâm tới chuyện khác nhưng tiền phải vào tài khoản của tôi.

"Chắc em còn chưa ăn cơm nhỉ? Em muốn ăn gì, anh nấu cho em?"

"Em vẫn chưa đói, anh không cần nấu đâu." Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Vậy cũng được, khi nào em thấy đói bụng thì nói cho anh biết đấy."

Lâm Dật cũng không suy nghĩ nhiều. Với quan hệ của hai người bây giờ, nếu Kỷ Khuynh Nhan còn khách sáo với mình thì không hay lắm.

Kỷ Khuynh Nhan đến cũng chẳng làm việc kinh doanh của cửa tiệm tốt hơn.

Mãi đến hơn tám giờ tối, bọn họ mới đón được bốn người khách.

Mà bốn người khách này đều không ngoại lệ, toàn là nữ sinh.

Bọn họ đều nhìn trúng giá trị nhan sắc của Lâm Dật mới quyết định ở lại ăn cơm.

Trên điểm này lại thể hiện rõ cách thức chi tiêu khác nhau giữa nam và nữ.

Trên thực tế, sau khi Kỷ Khuynh Nhan đến cũng có không ít người đi vào cửa tiệm, nhưng sau khi nhìn thấy menu, nam sinh đều rất lý trí rời đi.

Mặc dù có hơi mất mặt, cho dù bà chủ rất đẹp nhưng tiền trong túi cần phải chi tiêu vào các khoản cần thiết.

Dùng gần hai trăm tệ để ăn một bát cơm rang trứng hoặc mì, đây là chuyện bọn họ không thể chấp nhận được.

Nhưng nữ sinh lại khác, khái niệm của bọn họ về tiền mơ hồ hơn nam sinh nhiều, thậm chí có nhiều lúc đều không thể lý trí được như vậy.

Theo bọn họ thấy, dùng gần hai trăm tệ để ăn một bữa cơm do anh chàng đẹp trai nấu vẫn rất đáng giá.

Đây cũng là nguyên nhân các nam nghệ sĩ trẻ đẹp trên thị trường nổi tiếng hơn, có khả năng kiếm tiền hơn một số nữ nghệ sĩ trào lưu trẻ đẹp.

Cho dù không có nhiều khách nhưng đối với hai người, thành tích như vậy đã rất tốt rồi.

Lâm Dật cũng không quan tâm xem buôn bán lời được bao nhiêu tiền, bởi vì tiến độ nhiệm vụ đã đạt được (11/20), nếu nhanh thì đến ngày mai là có thể hoàn thành.

"Lâm Dật, hôm nay chỉ bán tới đây thôi. Bây giờ đã quá giờ cơm, chắc không có ai tới đâu." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Nhưng hôm nay chúng ta đã phá kỷ lục rồi, trừ chi phí nguyên liệu nấu ăn, chúng ta lời được 1086 tệ, cho dù còn chưa kiếm được tiền thuê nhà và chi phí điện nước về nhưng em cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi."

"Anh cũng thấy vậy." Lâm Dật rất phối hợp nói.

Lâm Dật để Kỷ Khuynh Nhan thu dọn, ngồi ngẩn người ra đó.

Anh cảm giác dường như mình thật sự quá nghèo.

"Em có đói bụng không? Tối nay em còn chưa ăn cơm đâu."

"Em không đói, buổi chiều em đã ăn không ít trái cây ở công ty rồi, cảm giác bây giờ bụng vẫn còn no căng đây này."

"Vậy cũng được. Nếu em đói, chúng ta về nhà nấu cũng thế."

"Ừ."

"Nhưng em cảm thấy thu nhập của chúng ta hôm nay đã hơn một ngàn, đây là một ngày đáng để kỷ niệm, cần phải chúc mừng."

"Em tính chúc mừng thế nào?"

"Chúng ta giữ lại một nghìn, sau đó cầm 86 tệ này ra ngoài đi dạo."

"Em chỉ muốn hẹn hò với anh chứ gì?"

"Em mới không nghĩ vậy đâu. Nếu anh không đi, em sẽ đi một mình, hơn nữa em còn muốn mặc váy ngắn và trang điểm thật xinh đẹp."

"Anh nói cho em biết, những nơi như làng đại học này có rất nhiều kẻ không bình thường, không phải kẻ điên thì là thằng ngu. Em cẩn thận kẻo bọn họ nhào tới trên người em, bảo em đưa tiền đấy."

"A…"

Kỷ Khuynh Nhan nhíu mày: “Anh đừng dọa em, anh đi cùng em đi."

"Chờ lát, để anh dọn dẹp đã."

Lâm Dật cảm thấy, cho dù Kỷ Khuynh Nhan luôn miệng nói muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.

Nhưng cô không hiểu được chân lý trong đó.

Nếu quả thật là người bình thường sống giãy giụa ở tầng đáy của xã hội.

Cho dù buôn bán có lời cũng sẽ không cam lòng tiêu 89 tệ này.

Đối với những người phải dốc sức làm việc để có thể sống sót, đây cũng được xem là một khoản tiền không nhỏ.

Nếu bọn họ nhịn ăn nhịn tiêu cũng đủ để ăn được mấy ngày.

Sau khi thu dọn bếp xong, hai người chuẩn bị rời đi, Kỷ Khuynh Nhan còn nhắc nhở Lâm Dật kiểm tra điện nước và cửa sổ, đặc biệt làm hết trách nhiệm.

"Em muốn đi dạo ở đâu?" Lâm Dật nói: "Gần đây có một quảng trường, hình như còn rất tốt đấy."

"Em không đi quảng trường đâu." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em đói rồi, muốn ăn gì đó."

"Hả? Vừa rồi anh hỏi em, chẳng phải em bảo không đói bụng à? Sao anh vừa khóa cửa, em lại nói là đói rồi?"

"Em cũng không biết tại sao, tự nhiên thấy đói thôi."

"Vậy để anh mở cửa nấu cho em ăn."

"Không được, anh bận rộn suốt cả ngày cũng mệt rồi, đừng nấu nữa."

"Anh không nấu thì em ăn gì? Em tính uống gió tây bắc chắc?"

"Hì hì..." Kỷ Khuynh Nhan cười thần bí,

"Em đã hỏi thăm cận thận rồi, gần trường đại học có một chợ đêm rất náo nhiệt vào buổi tối, chúng ta qua đó đi dạo đi." Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Anh thấy chắc em có kế hoạch từ trước rồi."

"Hì hì..."

Kỷ Khuynh Nhan híp mắt lại giống như vầng trăng ấm áp treo trên không trung, lại giống như rượu hoa đào làm say lòng người.

"Thật ra em đã muốn đi từ hôm qua nhưng chúng ta chỉ lời hơn hai trăm nên em ngại nói. Hôm nay chúng ta kiếm được nhiều hơn, cũng coi như khao mình một bữa."

"Đi nào."

Lâm Dật đi được mấy bước mới phát hiện Kỷ Khuynh Nhan vẫn đứng ở phía sau, không đuổi theo.

"Chẳng phải em muốn đi dạo chợ đêm à? Chúng ta đi mau thôi, bây giờ là lúc náo nhiệt nhất đấy."

"Lẽ nào anh không muốn làm gì à?"

"Làm gì chứ?" Lâm Dật nghi ngờ: “Anh quả thật muốn làm nhưng bây giờ không phải lúc, dù thế nào cũng phải ăn no rồi về nhà lại nói sau, bằng không sẽ không có sức đâu."

"Anh nhìn người khác thử xem." Kỷ Khuynh Nhan nói.

Lâm Dật nhìn ra ngoài đường: “Người khác làm sao? Bọn họ cũng có một mũi hai con mắt, đều rất bình thường."

"Em không nói chuyện này." Kỷ Khuynh Nhan phồng má nói:

"Anh xem người khác xem, bọn họ đều khoác tay nhau đi đấy."

"Vậy em cũng khoác đi, anh đâu có cản em."

"Không được, không thể là em chủ động được, anh phải làm trước cơ."

Ôi trời...

"Tới đây, tới đây, bà Lâm, mình khoác tay cùng đi dạo chợ đêm nào."

"Hì hì…"

Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ đi tới khoác cánh tay Lâm Dật cùng đi về phía chợ đêm.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 604.
Bình Luận (0)
Comment