Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 607 - Chương 605. Đây Là Một Vấn Đề Lấy Mạng

Chương 605. Đây Là Một Vấn Đề Lấy Mạng
Chương 605. Đây Là Một Vấn Đề Lấy Mạng

Phố ẩm thực ở gần trường đại học, nằm ngay cuối đường Chính Dương.

Ở đây đại khái chia ra làm hai khu vực, nửa đoạn đầu là đủ các đồ ăn đường phố.

Mà nửa đoạn sau lại là các đồ dùng đẹp, rẻ tiền.

Từ vòng tai trang sức đến áo ngủ, giày dép, đồ dùng sinh hoạt trong trường đại học, hầu hết đều có thể mua được ở đây.

Nhưng chất lượng cao thấp khác nhau, có thể mua được đồ bền, dùng tốt hay không phải dựa vào khả năng của mình.

Mức độ đông đúc trên phố ẩm thực này còn vượt xa sự tưởng tượng của Kỷ Khuynh Nhan, có thể nói là đông nghịt.

"Đông thật đấy." Kỷ Khuynh Nhan nhón chân nhìn đám người phía trước, trong mắt đầy vẻ mong chờ.

"Có cần phải đến mức này không? Đâu phải em chưa từng đi chợ đêm."

"Em thật sự chưa từng tới chợ đêm Trung Hải. Lúc học đại học, em và Viện Viện có đi qua chợ đêm Yến Kinh nhưng không đi nhiều."

"Sống thời đại học tự do như vậy, cũng không ai quản em, lẽ nào em đều chưa từng đi?"

"Bởi vì em quá bận học, mỗi ngày đều ở trong thư viện, hơn nữa môn thể dục của em tệ muốn chết, rảnh rỗi còn phải tập thể dục để ứng phó với môn đó. Cứ như vậy, tới khi trở về phòng ngủ, em lại chẳng muốn đâu nữa, chỉ muốn ngủ thôi. Cho nên số lần em đi tới đó cũng không nhiều."

"Đi thôi, anh dẫn em qua cho đã nghiền."

"Anh thường đến bên này à?"

"Trường Khoa học và Công nghệ Trung Hải ở gần đây, mấy người cùng phòng ký túc với anh thường qua bên này ăn cơm khi rảnh rỗi." Lâm Dật nói:

"Nhưng đã hơn một năm anh không tới đây đi dạo, cảm giác chỗ này thay đổi quá nhiều."

"Anh xác định chỉ đi dạo với bạn cùng phòng chứ? Anh không dẫn các cô gái khác tới à?" Kỷ Khuynh Nhan gặng hỏi.

Loại vấn đề này gần như là vấn đề lấy mạng.

Nếu Lâm Dật nói có, chắc chắn sẽ bị Kỷ Khuynh Nhan tra hỏi tới cùng. Trong lúc đó rất có khả năng sẽ xuất hiện sơ hở khác.

Nhưng nếu anh nói không có, rõ ràng câu trả lời này không thể làm cho người ta thấy tin tưởng được.

Dù sao giá trị nhan sắc của anh rõ ràng như vậy.

Cho nên mới nói trả lời loại vấn đề này cũng cần phải để ý tới kỹ xảo.

"Có rất nhiều bạn nữ lớp bọn anh đi cùng. Lúc học đại học, mọi người đều nghèo, liên hoan tất nhiên phải chọn chỗ rẻ như ở đây rồi." Lâm Dật vô cùng xúc động, giả vờ hồi tưởng lại, nói.

"Cho dù bọn anh là trường Khoa học Kỹ thuật nhưng các bạn nữ trong lớp anh vẫn rất xinh. Nhưng từ lúc vào tập đoàn Triều Dương, thấy tổng giám đốc Kỷ, anh mới phát hiện ra giá trị nhan sắc và dáng người của bọn họ đều không tốt, kém hơn em rất nhiều."

"Thật à?" Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật với ánh mắt vui mừng, sáng như ánh sao vậy.

"Đương nhiên rồi, nếu không phải cảm thấy em đẹp, trước đây công ty khác mời anh đi, anh đã chuyển chỗ làm rồi."

"Không tệ, không tệ, điều này chứng tỏ anh vẫn rất tinh mắt." Kỷ Khuynh Nhan rất chảnh chọe nói.

"Chắc chắn rồi."

Thấy Kỷ Khuynh Nhan không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Lâm Dật cảm giác câu trả lời của mình rõ ràng đã hoàn mỹ.

Không cần công thức phủ định cộng thêm khẳng định để ứng phó vấn đề như vậy, làm vậy rõ ràng chỉ càng thêm bất lợi thôi.

"Anh chờ lát."

Kỷ Khuynh Nhan cầm một xấp tiền lẻ trong túi ra, cuối cùng lấy 89 tệ đưa cho Lâm Dật.

"Hả? Sao trong túi của em có nhiều tiền lẻ thế?"

"Cho dù thanh toán điện tử đã rất phổ biến nhưng không phải ai cũng biết dùng WeChat." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Đây là em cố ý đổi tiền lẻ ở công ty, chờ tới lúc có người thanh toán bằng tiền mặt, anh có thể trả lại tiền thừa."

"Vậy em đưa 89 tệ cho anh làm gì?"

"Đợi lát nữa mua đồ, anh trả tiền đấy."

Mặc dù Kỷ Khuynh Nhan là con gái trong gia đình giàu đó nhưng tính cách không hề kiêu ngạo ngang ngược.

Trái lại cô vẫn rất ân cần, biết để ý tới thể diện của người khác.

Mặc dù ở bên ngoài, Kỷ Khuynh Nhan luôn có vẻ mạnh mẽ quyết đoán.

Nhưng cô vẫn là một cô gái trẻ, cũng hi vọng có một người bạn trai thương yêu mình, che gió che mưa cho mình.

"Đi thôi."

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan vừa đến, lập tức trở thành phong cảnh được chú ý nhất trên phố ẩm thực.

Có không ít chàng trai, cô gái không nhịn được phải nhìn với ánh mắt nóng rực.

Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy đây cũng là sinh viên học viện Hí kịch Trung Hải, bằng không sẽ không thể đẹp như vậy.

"Lâm Dật, bên kia có bán sinh tố hoa quả, em muốn uống."

"Em muốn uống thì mua, chuyện này không phải quá đơn giản sao?"

Hai người tới trước sạp hàng nhỏ, Lâm Dật hỏi:

"Em uống vị gì?"

"Em thích vị xoài."

"Em xác định là muốn uống vị xoài à? Em cứ chọn loại em thích uống là được, không cần phải lo nghĩ tới anh đâu."

"Không, vị đó quả thật uống rất ngon."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn ông chủ sạp hàng, hớn hở nói: "Cháu mua một cốc sinh tố xoài lớn."

"Được rồi, 18 tệ."

A...

Kỷ Khuynh Nhan hơi sửng sốt, trên tay mình chỉ có 89 tệ, nếu tiêu 18 tệ mua một cốc sinh tố, vậy chỉ còn lại 71 tệ.

Nếu cứ tiêu như thế, chờ lát nữa lúc muốn mua những thứ khác sẽ không đủ tiền.

"Vậy cháu không lấy cốc lớn nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Cốc nhỏ bao nhiêu tiền vậy?"

"Cốc nhỏ 12 tệ."

"Cốc nhỏ cũng đắt vậy à?"

Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, lại không muốn uống nữa.

Cảm giác này giống như sắp tiêu hết mấy trăm triệu của mình vậy.

Thật đau lòng.

"Ông chủ, thật ngại quá, chúng cháu không mua nữa."

Kỷ Khuynh Nhan nói xong thì cúi đầu, xấu hổ kéo cánh tay Lâm Dật lặng lẽ đi vào đám đông.

Sinh viên đứng bên cạnh mua sinh tố thấy Kỷ Khuynh Nhan nói cốc sinh tố nhỏ 12 tệ quá đắt.

Cả người anh ta cũng muốn phát điên rồi.

Chị kia trông xinh, dáng người lại đẹp như vậy, không ngờ lại nói một cốc sinh tố 12 tệ đắt à?

Thế giới này trở nên mộc mạc như vậy từ bao giờ thế?

Theo lẽ thường, chị xinh thế kia, Starbucks Schultz cũng không có tư cách chạm tới môi chị ấy. Cốc sinh tố nhỏ 12 tệ lại có tài đức gì chứ!

Các nam sinh nghe được lời này đều có ý tưởng giống nhau.

Bạn gái của mình muốn uống cốc sinh tố 12 tệ cũng không nỡ mua, anh hoàn toàn không xứng làm bạn trai của cô ấy!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 605.
Bình Luận (0)
Comment