Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 608 - Chương 606. Nam Sinh Bây Giờ Đều To Gan Như Vậy Sao?

Chương 606. Nam Sinh Bây Giờ Đều To Gan Như Vậy Sao?
Chương 606. Nam Sinh Bây Giờ Đều To Gan Như Vậy Sao?

"Sao em không mua?"

"Nó quá đắt, một cốc sinh tố đã 12 tệ, hơn nữa trái cây còn chẳng có bao nhiêu, toàn là nước trái cây ép pha chế ra, quá đen tối." Kỷ Khuynh Nhan than phiền: "Chúng ta đi mua nước khoáng uống đi."

"Em có cần tích cực như vậy không?"

"Tình hình đặc biệt, tiêu một đồng cũng phải tính toán." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Lúc trước dùng tiền quá tay, giờ em phải học cách tính toán chi li một chút."

"Được rồi, em nói sao cũng được hết."

"Hì hì, vậy là được rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em đã nghĩ xong rồi, nếu sau này lại tới đây, chúng ta tự mang theo nước sinh tố, vừa kinh tế lại có lợi ích thiết thực, tiết kiệm chút nào hay chút ấy, phải nắm lấy từ chi tiết."

"Em nói nhỏ thôi, em không thấy người trên đường đều đang nhìn anh à?" Lâm Dật nói:

"Nếu em còn làm vậy nữa, anh sẽ bị nước bọt của bọn họ dìm chết đuối đấy."

"Tại sao? Đây là chuyện của hai chúng ta, cũng không tốn tiền của bọn họ."

"Anh dẫn theo tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy đi dạo chợ đêm, cuối cùng thậm chí không mua nổi cốc nước sinh tố, bọn họ có thể sẽ tức chết, tại sao tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy lại đi cùng một gã nghèo kiết xác."

Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười.

Nghe Lâm Dật gọi "tiểu tiên nữ" làm cô mở cờ trong bụng.

"Không sao, không sao, người khác có lắm tiền hơn nữa, em cũng sẽ không để ý tới bọn họ."

"Không được, em chỉ mở miệng nói suông, anh vẫn không yên tâm."

"Vậy em phải làm thế nào thì anh mới yên tâm chứ?"

"Sinh em bé đi. Sau này đi ra ngoài, chúng ta bế con theo, người khác sẽ không còn suy nghĩ gì với em nữa."

"Anh muốn sinh con cũng được nhưng phải chờ sau khi kết hôn lại nói sau. Bây giờ anh không cần suy nghĩ nữa."

Lâm Dật bất lực. Người phụ nữ quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Anh đã thả thính đến mức này, không ngờ cô lại không cắn câu.

Quá khó khăn.

"Chúng ta đi thôi, đừng đứng ngây ra đây nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Bên kia có bán Takoyaki, chúng ta đi mua một phần đi. Em đã muốn ăn nó từ lâu rồi."

"Mua!"

"Em cũng muốn ăn bánh mực kia nữa."

"Mua!"

"Bên kia có bán bánh rán hành, em cũng muốn ăn."

"Mua!"

"Mua một cái là được rồi, hai chúng ta một người một nửa."

"Cái này có thể ăn no được sao? Chúng ta cứ mua mỗi người một cái đi."

"Hai cái sẽ mất 14 tệ đấy. Chúng ta mua một cái là được rồi."

"Em nói mua bao nhiêu thì tùy em."

Lâm Dật mua bánh rán hành về, sau đó mỗi người một nửa. Anh và Kỷ Khuynh Nhan vừa đi vừa ăn.

"Chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"55 tệ."

"Hình như vẫn ăn được không ít món đấy. Chúng ta tiếp tục đi dạo nào."

Hai người đi từ đầu tới cuối đã ăn không ít món.

Sủi cảo chiên, bánh cuốn, thịt bò xiên, bánh xèo, thậm chí còn có mì lạnh nướng Đông Bắc… Bọn họ gần như đã nếm thử hết các món ăn vặt tiêu biểu.

Bởi vì tiết kiệm nên bọn họ chỉ mua mỗi thứ một phần.

Hơn nữa bọn họ chỉ mua phần nhỏ, tuyệt đối không mua phần lớn, chỉ mua loại giá thấp chứ không mua loại giá cao.

Cách chi tiêu của hai người suýt nữa làm ông chủ sạp nhỏ phát khóc.

Cậu dẫn theo cô gái xinh đẹp như thế ra ngoài, không thể hào phóng một chút à?

Tôi là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi moi kẽ chân cũng không thể nhìn nổi nữa!

Mẹ nó, đúng là phí của trời!

"Lâm Dật đi mau, bên kia có bán khuyên tai."

Hai người ra khỏi phố ẩm thực, đi tới nửa đoạn đường sau.

Ở đây đều bán đồ dùng hàng ngày nhưng phần lớn đều là đồ của nữ sinh.

Bởi vì thời buổi này, nữ sinh mới là đối tượng tiêu dùng chính mà sức mua của đàn ông còn chẳng bằng chó.

"Lâm Dật, anh xem thử cái này đi. Em đeo, liệu có đẹp không?"

Kỷ Khuynh Nhan cầm lấy một đôi khuyên tai bạc, ướm thử lên tai mình.

Phía trên là hình hồ ly nhỏ, trên mắt hồ ly có hai viên kim cương giả làm bằng nhựa, kiểu dáng vô cùng đặc biệt.

Bình thường những vấn đề như vậy cơ bản thuộc về vấn đề tặng điểm.

Cho dù trả lời thẳng là đẹp cũng có thể nhận được số điểm rất tốt.

Nhưng nếu đổi cách trả lời lại trực tiếp được điểm tối đa.

"Kiểu dáng của khuyên tai này hơi đặc biệt, trừ em ra, người bình thường đeo đều không hợp."

Nói bóng gió, trừ em ra, chẳng ai xứng với cái khuyên tai này.

"Thật à?"

Kỷ Khuynh Nhan lại cười rạng rỡ. Nếu đang ở nhà, nói không chừng cô sẽ ôm hôn Lâm Dật đấy.

Nhưng ở chợ đêm có nhiều người như vậy, cô có hơi xấu hổ.

"Chuyện này đã rõ như ban ngày rồi." Lâm Dật nói:

"Em không thấy nó vẫn luôn được bày ở đó không bán đi sao? Đây là vì người khác thử cảm giác mình không xứng với cái khuyên tai này, cho nên mới còn lại đến giờ, chỉ chờ em đến mua thôi."

"Hì hì..."

Kỷ Khuynh Nhan tươi cười như hoa, trong lòng vui sướng.

"Ông chủ, cái khuyên tai này bao nhiêu tiền vậy?"

"Bình thường tôi đều bán 30 tệ, tôi sẽ bớt cho cô 2 tệ, bán 28 tệ thôi."

"Cảm ơn ông chủ."

Kỷ Khuynh Nhan bước đến trước mặt Lâm Dật, "Chúng ta còn bao nhiêu tiền."

Lâm Dật lấy hết tiền lẻ ra, "Còn có 6 tệ."

"A..."

Kỷ Khuynh Nhan hơi xấu hổ, khuyên tai 28 tệ, cho dù có nói thế nào người ta cũng không thể bán cho mình với giá 6 tệ được.

Ông chủ cũng sốc.

Khuyên tai có 28 tệ, chẳng lẽ bọn họ còn mua không nổi sao?

Nhìn quần áo trên người bọn họ đâu giống như người nghèo.

Một cái điện thoại di động cũng phải mấy nghìn đấy.

"Ông chủ, thật ngại quá, chúng tôi không mua nữa."

Kỷ Khuynh Nhan lúng túng đặt khuyên tai trở lại chỗ cũ, cũng không muốn đi dạo với Lâm Dật nữa.

Cho dù đồ trong chợ đêm đều rất rẻ nhưng trong túi chỉ có 6 tệ, bọn họ đã không thể đi dạo ở đây, vẫn nên ngoan ngoãn về nhà thôi.

Cảnh tượng trước mắt này khiến những người đi dạo chợ đêm gần đó đều cảm thấy không thể tin nổi.

Cho dù điều kiện gia đình cô không tốt, không có bằng cấp nhưng dựa vào dáng người và gương mặt, không nói cặp với đại gia, muốn tìm một người bạn trai có chút tiền cũng không thành vấn đề.

Các nam sinh đều căm giận bất bình, cải trắng tốt đều bị heo ủi!

Dựa vào đâu mà heo mặt mũi đẹp lại có thể ủi cải trắng còn chúng ta thì không được?

"Người đẹp, không phải cô thích đôi khuyên tai này sao, tôi tặng cô là được rồi, nó cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Vào lúc hai người xoay người rời đi, một nam sinh bên cạnh nói.

Nam sinh vừa nói chuyện rất cao, có thể ngang với Lâm Dật.

Anh ta mặc quần Jean màu xanh quân đội, chân đi đôi giày Nike Kobe4, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền bạc, cách ăn mặc rõ ràng là một người đàn ông thời thượng.

"Không cần, cảm ơn."

Nam sinh cao ráo không nói lời nào, quét mã thanh toán 28 tệ.

Sau đó anh ta đưa đôi khuyên tai hồ ly nhỏ mà Kỷ Khuynh Nhan nhìn trúng tới trước mặt cô.

"Người đẹp, bạn trai cô mua không nổi, tôi tặng cô là được rồi, hi vọng cô có thể nhận lấy."

Lâm Dật tức giận. Nam sinh bây giờ đều to gan như vậy sao?

Bạn trai của người ta còn ở đây mà anh ta cũng dám thả thính trắng trợn như vậy à?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 606.
Bình Luận (0)
Comment