Đám người xung quanh đều đang xem náo nhiệt.
"Vừa rồi lúc tôi mua bánh xèo đã nhìn thấy bọn họ rồi. Cho dù nam sinh này trông rất đẹp trai nhưng hình như rất nghèo, cô bạn gái mua một bánh xèo, thậm chí tiếc, không nỡ mua thêm xúc xích jăm bông đấy."
"Trời cao đúng là công bằng, cho anh ta đẹp trai như vậy nhưng lại đóng cánh cửa tài sản."
"Ôi, chỉ cần là người có cố gắng, chịu tìm việc làm thì không đến mức này!"
"Tôi cảm giác, bình thường nam sinh đẹp trai đều rất tham vọng, cảm thấy mình đẹp trai lại không cần làm gì cả. Nhưng vẫn có nữ sinh thích loại người này, thà bản thân mình không ăn không uống cũng muốn nuôi bạn trai, thật không biết nghĩ thế nào nữa."
"Đúng là đáng tiếc, nếu anh trai này cố gắng hơn nữa, có một công việc ổn định thì bây giờ đâu phải như vậy."
"Tôi cũng cảm thấy anh ta đẹp trai nhưng cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, khuyên tai hơn 20 tệ cũng không mua nổi, vậy là không được rồi!"
"Ôi, thật đáng tiếc, anh chàng đẹp trai như vậy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ta mất mặt."
Các nữ sinh có mặt ở đó đều thấy đáng tiếc nhưng phần lớn các nam sinh đang hả hê, vui sướng.
"Gì vậy? Kẻ có tiền tán gái thì cũng thôi đi, trong túi anh ta chỉ có 6 tệ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta cướp mất bạn gái thôi."
"Bây giờ đã có người ra tay rồi. Tôi có chút ấn tượng về cậu thanh niên kia. Hình như cậu ta tên là Hồ Hải Dương của trường Khoa học và Công nghệ Trung Hải, gia đình còn rất giàu. Lúc cậu ta lên đại học, người nhà đã mua cho một chiếc BMW 5-Series, còn thường qua học viện Hí kịch Trung Hải hẹn nữ sinh ra ngoài ăn cơm đấy."
"Nữ sinh bây giờ đều rất thực dụng, thích đi lại với nam sinh có tiền. Cho dù người đẹp này trông rất đơn thuần nhưng tôi chắc cũng không chịu nổi trước cám dỗ của đồng tiền đâu."
"Anh nói quá đúng. Ngay cả đi ăn ở chợ đêm còn phải tính toán chi li, nữ sinh nào có thể chịu được cuộc sống như thế. Lúc này, nếu có người có tiền phát ra chút tín hiệu và ám chỉ với cô ta, chuyện chia tay chắc hẳn sẽ chẳng còn xa nữa."
"Ông đây ghét nhất những kẻ cho rằng mình đẹp trai lại có thể tùy tiện tán gái, bây giờ cuối cùng đã có người có thể cho anh ta một bài học rồi."
Kỷ Khuynh Nhan vén tóc, "Thật ngại quá, tôi không thể nhận đồ của cậu được."
"Không sao, chỉ là một đôi khuyên tai thôi, còn không bằng một bao thuốc lá của tôi đâu." Hồ Hải Dương nói:
"Hơn nữa tôi cũng không có ý gì khác, chỉ thấy cô rất thích đôi khuyên tai này mà bạn trai cô lại mua không nổi nên đơn thuần muốn tặng cho cô mà thôi."
"Dù vậy tôi cũng không thể nhận được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Thật ra anh ấy có thể mua được nhưng dự toán của chúng tôi hôm nay có giới hạn, không muốn tiêu nhiều như vậy thôi."
"Chỉ mua một đôi khuyên tai hai mươi mấy tệ cũng phải dự toán sao? Cũng đâu phải là đồ mấy triệu chứ?" Hồ Hải Dương nói:
"Nếu anh ta thật sự có tiền, đi dạo chợ đêm còn cần phải tính toán sao?"
"Đây là chuyện của chúng tôi, cảm ơn ý tốt của cậu."
Kỷ Khuynh Nhan không muốn nói nữa, kéo cánh tay Lâm Dật chuẩn bị rời đi.
"Em xác định đi như thế à? Em không muốn đôi khuyên tai này sao?"
"Em muốn nhưng đã bị người khác mua rồi." Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi nói:
"Hơn nữa chúng ta chỉ còn 6 tệ, không thể mua được."
"Vậy cũng được, em không mua thì thôi."
Lâm Dật đã nghĩ xong rồi, chờ tới lúc bọn họ về sẽ tìm một cửa hàng trang sức, bảo bọn họ làm cho Kỷ Khuynh Nhan một đôi, dù thế nào cũng phải gắn kim cương thật mới đủ đẳng cấp.
"Này, anh bạn."
Hồ Hải Dương ở phía sau kêu lên một tiếng.
"Cậu muốn gì?" Lâm Dật hỏi.
"Nếu các người muốn mua, tôi có thể bán trao tay khuyên tai này cho anh, vẫn là giá gốc 28 tệ, anh có thể mua nổi không?"
"Ha ha..."
Nghe được lời này, những người ở đây đều cười vang.
Người này cũng quá sành chơi rồi.
Đừng nói anh bán 28 tệ, cho dù anh bán 7 tệ, anh ta cũng vẫn không mua nổi!
Nếu anh ta thật sự có thể mua nổi, vừa rồi đã mua cho bạn gái anh ta rồi, cũng đâu xảy ra chuyện như vậy nữa.
"Không cần đâu, vừa rồi chúng tôi chỉ xem chơi thôi, loại khuyên tai hơn 20 tệ này không xứng với bạn gái tôi. Chờ tôi về sẽ làm cho cô ấy một đôi khuyên tai bạch kim đính kim cương, cho nên cũng không cần cái đôi của cậu nữa."
"Hả? Bạch kim đính kim cương?"
Đám người ở đây nghe vậy đều sửng sốt.
Anh ta bị kích thích nên bắt đầu nói mê sảng à?
Trong túi anh ta chỉ còn lại 6 tệ, còn muốn làm khuyên tai bạch kim đính kim cương?
Cho dù là chém gió cũng không thể chém như anh được!
Hồ Hải Dương không nhịn được cười:
"Anh bạn, anh không cần ở đây phồng má giả làm người mập, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ không muốn các người xấu hổ thôi. Anh cần gì phải làm vậy, khiến bạn gái anh cũng mất mặt theo."
"Tôi làm gì khiến cô ấy mất mặt chứ? Một đôi khuyên tai bạch kim đính kim cương thôi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, tôi không cần phải nói mạnh miệng."
Hồ Hải Dương nhún vai, "Nhưng tình hình thực tế là anh thậm chí không mua nổi khuyên tai 28 tệ, đi dạo chợ đêm còn phải tính toán chi li, mua một đôi khuyên tai bạch kim đính kim cương, còn không phải móc hết tài sản của anh ra sao?"
Lâm Dật còn muốn lên tiếng nhưng Kỷ Khuynh Nhan lại mất hứng.
"Hi vọng cậu đừng nói nữa, bạn trai tôi giàu hơn cậu, chúng tôi chỉ không muốn mua chứ không phải không mua nổi!"
"Người đẹp đừng kích động, tôi không có ý sỉ nhục anh ta." Hồ Hải Dương xin lỗi với vẻ rất thản nhiên.
Làm một người tán gái phóng khoáng lạc quan, anh ta biết rõ muốn cua được gái đẹp như vậy thì không phải chỉ một lần là xong.
Mà phải tiến hành theo chất lượng, làm dần dần có khả năng tán đổ.
Cho nên nhiệm vụ hàng đầu của mình bây giờ là để lại một ấn tượng tốt cho cô ấy.
Nếu có cơ hội lại trao đổi số điện thoại, vậy sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải ổn định cảm xúc của cô ấy.
Dù sao có nhiều người ở đây, muốn cho cô ấy làm vài chuyện trái với lẽ thường thì khó lắm.
Cho nên mình phải từ từ mà tới.
"Cậu không cần nói gì hết, chúng tôi muốn rời đi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Các cô cứ đi, tôi không ngăn cản. Nhưng tôi cảm thấy là một nữ sinh cần phải đốc thúc bạn trai của mình cố gắng kiếm tiền, chứ không phải bao che cho anh ta. Dù sao làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì."
"Tôi mới vừa nói bạn trai tôi rất giàu, hi vọng cậu đừng hiểu nhầm."
Đám người xem náo nhiệt đứng bên cạnh đều không nhịn được cười, đồng thời cũng tỏ ra hâm mộ.
Thật là một cô gái quý hiếm.
Bạn trai đã như vậy, cô vẫn còn cố gắng giữ thể diện cho anh ta.
Rõ ràng là quá hoàn mỹ.
Nếu có thể có bạn gái như vậy, tôi chấp nhận mười đời sau làm FA.
"Người đẹp, cô từ chối món quà tôi tặng, tôi cảm thấy điều này không có gì đáng trách, nhưng phồng má giả làm người mập lại không có ý nghĩa gì."
"Sao lại là phồng má giả làm người mập?" Kỷ Khuynh Nhan thoáng biến sắc, rõ ràng đã rất mất hứng.
Lâm Dật là người cô yêu quý nhất, đặt ở trong tim, người khác không được phép nói xấu nửa câu.
"Tôi chỉ không rõ, anh ta thậm chí còn chẳng mua nổi đôi khuyên tai hơn 20 tệ, sao cô lại nói anh ta giàu có? Mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Cô nói như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả."
Kỷ Khuynh Nhan quay đầu nhìn Lâm Dật, "Có phải trong WeChat của anh còn tiền không."
"Có thì có nhưng không nhiều lắm..."
"Không nhiều là bao nhiêu?"
"Chỉ có hơn 4 triệu thôi."
------
Dịch: MBMH Translate