Hơn 4 triệu...
Con số này vừa được nói ra, mọi người ở đây đều thoáng sửng sốt.
Bọn họ đều không dám tin vào tai mình.
Không ngờ một người thậm chí không mua nổi đôi khuyên tai hơn 20 tệ lại nói trong WeChat của mình có hơn 4 triệu?
Cho dù trời tối nhưng anh cũng không thể nằm mơ trước mặt mọi người như vậy được.
Lời này vừa nói ra, những nữ sinh mê mẩn giá trị nhan sắc của Lâm Dật đều lộ vẻ xem thường và khinh bỉ.
Sao người này lại như vậy chứ?
Không có tiền không đáng sợ, cố gắng kiếm tiền là được rồi, đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, anh khoác lác như vậy làm gì chứ?
Bản thân anh ta không thấy xấu hổ nhưng những người đứng xem đều cảm giác lúng túng.
"Anh bạn, nói suông như vậy chẳng có nghĩa lý gì đâu." Hồ Hải Dương nói:
"Anh tưởng 4 triệu là con số nhỏ à? Thu nhập một năm của nhà chúng tôi cũng chỉ hơn 1 triệu thôi. Nói thật, tôi có mượn được mấy lá gan cũng không dám khoác lác như thế đâu. Vừa nghĩ tới tôi đã cảm thấy xấu hổ rồi."
"Cậu lúng túng là vì cậu nghèo. Tôi không xấu hổ là vì tôi thật sự có bốn triệu."
Lâm Dật lấy điện thoại di động ra, mở ra phần số dư trong ví, Hồ Hải Dương nhìn một dãy số dài mà hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Anh… anh thật sự có bốn triệu..."
Các sinh viên đại học đứng ngoài xem đều hít sâu một hơi.
Cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Mà hơn bốn triệu đối với người đàn ông này lại có thể chỉ là số tiền nhỏ.
Chênh lệch giữa người và người thật sự lớn như vậy sao?
"Tôi lừa cậu làm gì." Lâm Dật nói:
"Chúng tôi chỉ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, không ngờ đám ngu si các người còn tưởng thật. Đây là IQ gì vậy? Thật là…"
Lâm Dật ném lại một câu rồi ôm eo Kỷ Khuynh Nhan rời đi trong ánh mắt chú ý của mọi người.
Tất cả đều ghen tỵ.
Quả nhiên, người đẹp sẽ không đi cùng với người bình thường, bọn họ đã được đặt sẵn cho kẻ có tiền từ lâu.
Người ta chỉ chán ngấy cuộc sống của kẻ lắm tiền, tới trải nghiệm cuộc sống mà thôi, không ngờ mình lại tưởng thật.
Đúng là tội lỗi!
Hai người chậm rãi đi về phía cửa tiệm.
"Chẳng phải em nói muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường à? Sao lại làm lộ ra thân phận của anh thế?" Lâm Dật mỉm cười hỏi.
"Người kia quá đáng ghét. Em đã nói rất nhiều lần, cậu ta còn cứ theo mãi không dừng, làm em buồn bực muốn chết." Kỷ Khuynh Nhan ghét bỏ nói.
"Nhưng thế giới người bình thường chính là như vậy." Lâm Dật nói:
"Trong TikTok đều là lời khuyên cuối đời của đám người sống với những năm tháng êm đềm, bình quân đầu người là 985, thu nhập hằng năm một triệu. Nhưng thế giới người bình thường là toàn những chuyện vụn vặn và lông gà vỏ tỏi."
"Thật ra nghèo khó là chuyện rất đáng sợ, nó có thể đánh bại ý chí của một người đàn ông, cũng có thể phá hỏng phòng tuyến cuối cùng mà người phụ nữ cố giữ vững. Trong thế giới rực rỡ hào nhoáng này, chuyện như vậy vẫn diễn ra mỗi ngày, rất bình thường, chỉ là em không biết thôi."
Kỷ Khuynh Nhan khoác cánh tay Lâm Dật không biết phải trả lời thế nào.
Ở trên phương diện kinh nghiệm của đời người, mình thật sự không bằng Lâm Dật.
Anh ấy là người ở tầng đáy của xã hội lăn lê bò lết mới lên được, anh ấy biết rõ thế giới này hơn mình.
Anh ấy đang cố gắng chống lại, đồng thời cũng sợ hãi kiêng dè thế giới này.
Hơn nữa, chỉ sợ cả đời mình cũng không có cách nào hiểu được chuyện này.
Từ trước đến nay dường như cuộc sống không phải là một chuyện đơn giản.
"Vậy chúng ta lại tiếp tục cố gắng, không cầu mong có thể thay đổi thế giới này nhưng cũng không nên để thế giới này thay đổi mình."
"Lời này rất hay, làm anh không nhịn được muốn hôn em một cái."
"Anh chỉ muốn giở trò lưu manh thôi, em mới không cho anh hôn đâu."
Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì chạy về phía trước, Lâm Dật đi theo phía sau giống như một cặp đôi sinh viên sắp đi thuê phòng.
Đến cửa tiệm, hai người lần lượt lái xe trở về Cửu Châu Các.
Kỷ Khuynh Nhan vào phòng vệ sinh tắm trước, đồng thời cũng đẩy Lâm Dật vào một phòng vệ sinh khác.
Lát sau, khi Kỷ Khuynh Nhan tắm rửa xong, lau tóc đi tới phòng sách, đã thấy Lâm Dật đã ngồi làm việc trước laptop.
"Em có chuyện quên nói với anh, hôm nay lúc bọn em họp, Viện Viện nói có chút việc muốn báo cáo với anh, muốn hỏi anh tới công ty hay để bọn họ qua tìm anh."
"Cụ thể là nói chuyện gì vậy?"
"Chắc là chuyện đầu tư và đưa Long Tâm ra thị trường." Kỷ Khuynh Nhan đặt cốc trà sâm tới trên bàn Lâm Dật, "Có lẽ Điền tổng cũng sẽ đi."
Lâm Dật im lặng vài giây mới nói:
"Em bảo bọn họ tới cửa hàng đi, đừng làm chậm trễ chuyện buôn bán của anh."
"Vậy lát nữa em sẽ nói với Viện Viện."
"Được."
Sáng sớm hôm sau, hai người lần lượt lái xe đi lo chuyện của mình.
Khi Lâm Dật đến cửa hàng, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn lại nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
Cô nói cho Lâm Dật biết đám người Viện Viện sẽ qua vào buổi trưa.
Sau khi nhận được tin tức, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lục Dĩnh.
"Lát nữa cô thu xếp công việc tới gặp tôi, tôi có chút chuyện cần tìm cô và Tôn Phú Dư. Đúng rồi, cô gọi cả Vương Nhiễm đi cùng nữa."
"Tôi đã biết rồi ông chủ. Vậy chúng tôi đi qua đó hay vẫn tới Hoa Thanh Trì sao?"
"Các cô đi tới Hoa Thanh Trì làm quái gì? Ở đó đã bị phong tỏa rồi." Lâm Dật nói:
"Các cô đến số 89 đường Chính Dương, tôi mới mở cửa tiệm ở đó."
"Tôi biết rồi, ông chủ, anh có yêu cầu gì về cách ăn mặc của tôi không? Như tất đen váy ngắn chẳng hạn?"
"À, lần này ăn mặc giản dị một chút là được."
"Ông chủ thay đổi rồi, không còn là anh lúc trước nữa."
"Chủ yếu là hôm nay có chút tình huống đặc biệt, nhưng cô yên tâm, sau này còn có không gian cho cô phát huy."
"Chúng tôi sẽ đến đúng giờ."
"Được."
Sau khi thu xếp công việc cụ thể xong, Lâm Dật bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Tình hình buổi sáng vẫn vắng vẻ như trước.
Đây là tình hình kinh doanh đặc biệt gần làng đại học hiện nay.
Việc kinh doanh tập trung vào buổi trưa và buổi tối.
Chỉ có đôi yêu nhau đi thuê phòng vào buổi tối, thỉnh thoảng mới để mắt tới việc kinh doanh buổi sáng.
Chưa tới mười hai giờ, Lục Dĩnh, Tôn Phú Dư và Vương Nhiễm đã tới cửa hàng.
Lục Dĩnh vẫn dáng vẻ thon thả như trước. Bởi vì Lâm Dật không có yêu cầu đặc biệt về phương diện ăn mặc, cô ta đã quay lại với sở thích của mình.
Mà sau nhiều ngày không gặp, Tôn Phú Dư hình như béo hơn nhiều, gương mặt hồng hào như mới có tình nhân vậy.
Nhưng người thay đổi lớn nhất vẫn là Vương Nhiễm.
Sau khi trải qua rèn luyện ở Khoa Sáng và sở nghiên cứu Long Tâm, cô ta đã không còn vẻ ngây ngô như thời sinh viên đại học nữa.
Bây giờ trông cô ta có dáng vẻ người thành phần tri thức cao cấp, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ sắc bén.
Mà đây cũng là điều Lâm Dật muốn. Chắc hẳn qua một thời gian nữa, cô ta có thể một mình đứng ra đảm đương một phương.
"Sở trưởng Lâm, gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Hoa Thanh Trì đã bị phong tỏa hơn một tháng, sao vẫn chưa mở cửa chứ? Có phải nơi đó đã đắc tội người nào không?" Tôn Phú Dư hỏi.
"Tốt xấu gì chúng ta cũng là người làm công việc khoa học, mẹ nó anh vừa bắt đầu đã nói với tôi về chuyện bảo vệ sức khoẻ, có phải anh muốn bồi dưỡng từ lớp mẫu giáo không?"
"Ôi, thật ra tôi cũng từng là một thiếu niên nhiệt huyết chí ở bốn phương. Nhưng có một ngày, khi tôi cực khổ làm luận văn tiến sĩ suốt đêm mới xong, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì chợt nhìn thấy hiệu trưởng của chúng tôi từ trong trung tâm xông hơi đi ra. Bắt đầu từ giây phút đó, quỹ đạo của cuộc sống tôi đã xảy ra thay đổi."
A...
"Chắc hẳn hiệu trưởng của các người cũng không biết một hành động trong lúc vô tình của ông ta đã làm thay đổi cuộc đời của một sinh viên đâu."
"Đây chính là cuộc sống, người làm nghiên cứu khoa học cũng là con người đấy."
"Chờ tôi tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho thị trường Lương. Hoa Thanh Trì chính là do cô ta phong tỏa mà."
"Sở trưởng Lâm thật trâu bò." Tôn Phú Dư nói:
"Bây giờ những người nước ngoài trong sở chúng ta đều thích cảm giác của đại bảo kiếm, những người lúc trước còn nói phải về nước, bây giờ cũng quyết định sẽ định cư lại rồi."
"Con mẹ nó, thật quá giỏi. Tôi sẽ ghi công cho anh trong chuyện này."
Tôn Phú Dư cười với vẻ trong nóng ngoài lạnh, "Sở trưởng Lâm, nếu anh thật muốn thưởng cho tôi, có thể tặng tôi một gói Đế Vương. Vợ tôi kiểm tra rất chặt, có đôi khi muốn dùng tiền dễ dàng để lại sai sót trên sổ sách."
"Gói Đế Vương cũng không tốn bao nhiêu tiền, anh không thể ném dưa hấu nhặt vừng. Tôi sẽ bảo Vương Nhiễm làm thẻ lương cho anh, đến lúc đó quỹ chăm sóc sức khỏe của anh sẽ được chuyển riêng vào trong thẻ này. Anh đừng để cho vợ anh biết đấy."
"Tri âm tìm kiếm tri âm, làm việc dưới quyền của sở trưởng Lâm, cho dù có mệt chết tôi cũng cam tâm tình nguyện."
"Tiểu Nhiễm, cô xem thử, đây chính là thầy Lâm tấm gương sáng của cô đấy." Lục Dĩnh nói móc:
"Vẫn… vẫn còn tốt mà. Giáo viên giỏi như thế, áp lực trên người cũng lớn, đi tới nơi đó thư giãn, thả lỏng tinh thần cũng là chuyện có thể hiểu được."
"Xem em nói gì kìa. Đây mới là học sinh tốt của thầy chứ. Chờ đến cuối năm, em chắc chắn đạt chỉ tiêu một trong mười nhân viên xuất sắc nhất."
------
Dịch: MBMH Translate