Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 613 - Chương 611. Yêu Cầu Tuyển Người Của Chúng Tôi Rất Cao

Chương 611. Yêu Cầu Tuyển Người Của Chúng Tôi Rất Cao
Chương 611. Yêu Cầu Tuyển Người Của Chúng Tôi Rất Cao

Két…

Cửa quán bị đẩy ra, bốn nữ sinh bước vào.

Lâm Dật nhận ra hai người trong đó, chính là Triệu Duyệt Đồng và Lý Sướng đã tới ăn cơm hôm qua.

Ngoài hai nữ sinh còn có một người cũng trạc tuổi các cô, chắc là bạn học của các cô.

Một người còn lại hơi lớn tuổi, khoảng chừng ba mươi, trông có vẻ không giống bạn học của bọn họ lắm.

Nhưng đối với Lâm Dật, những điều này đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ tới đây ăn cơm để mình kiếm tiền là được rồi.

"Chào ông chủ."

Mặc dù trong cửa tiệm có không ít người nhưng Lý Sướng không hề luống cuống, mỉm cười chào hỏi Lâm Dật.

"Vì ủng hộ cho anh, tôi còn kéo cả giáo viên hướng dẫn chuyên ngành của chúng tôi tới đây."

Trong lòng Lâm Dật hiểu rõ, người phụ nữ lớn tuổi hơn chính là giáo viên hướng dẫn của các cô.

"Lát nữa tôi sẽ tặng cho mỗi người các cô một chai nước sinh tố."

Nước sinh tố không có trong menu, thuộc về thứ bán riêng.

Sau khi tặng, chỉ kiếm ít tiền hơn thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.

"Hì hì, vậy chúng tôi lại cảm ơn ông chủ trước."

Lý Sướng nói xong, nhìn cô giáo bên cạnh.

"Cô Tôn, anh ấy chính là đại thần máy tính mà em đã nói với cô lúc trước. Anh ấy viết ra mật mã đến bọn em nhìn cũng không hiểu nổi, lại giống như thiên thư vậy."

"Được rồi, các em lý trí chút đi, chúng ta tới đây để ăn cơm." Tôn Giai nói.

"Hì hì, em biết rồi cô Tôn."

"Mọi người muốn ăn món gì?" Lâm Dật hỏi.

"Cơm rang trứng là được rồi." Lý Sướng nói:

"Ông chủ, có thể cho tôi thêm ít cơm không, lần trước ăn không đủ."

"Cái này không thành vấn đề."

Đối với Lâm Dật, chỉ cần khách trả tiền dựa theo giá trên menu, xem như hoàn thành một đơn nhiệm vụ.

Cho nên anh làm thêm cho các cô cũng không phải là vấn đề lớn.

Có khách tới, Lâm Dật chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ trước, sau đó mới tiếp đám người Hà Viện Viện.

Làm chuyện buôn bán quan trọng hơn.

"Em… em ra sau bếp giúp đỡ." Vương Nhiễm nói.

Ngồi bên cạnh các sếp lớn trong bầu không khí căng thẳng này làm cô không chịu nổi, vẫn nên trốn một lát đã.

Cô ở bên cạnh thầy Lâm vẫn thấy thoải mái hơn.

"Mọi người nhìn xem. Tớ nói không sai chứ? Có phải ông chủ đẹp trai không? Một suất cơm rang trứng 189 tệ tuyệt đối đáng giá." Lý Sướng nói.

"Nào chỉ là đáng giá, rõ ràng là kiếm lớn rồi. Bây giờ tớ đột nhiên có động lực học tập, sau này kiếm nhiều tiền cũng tiện ngắm trai đẹp." Một nữ sinh khác nói.

"Đừng nói là một suất cơm rang trứng 189 tệ, cho dù bán 298 tệ, tớ cũng tới ủng hộ. Ông chủ trông quá đẹp trai còn nói chuyện dịu dàng nữa, quả thật chính là một anh chàng hiếm có."

Hà Viện Viện nhìn Kỷ Khuynh Nhan không có ý tốt, khẽ nói:

"Chị ơi, hình như đám các cô nhóc nghịch ngợm này không để chị vào trong mắt."

"Tôi còn chưa để bọn họ vào trong mắt đâu." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nói:

"Bọn họ chỉ là đám sinh viên mê trai thôi, không có gì đáng lo."

"Lẽ nào chị không có cảm giác nguy cơ sao? Ở đây chính là làng đại học của Trung Hải, nơi gái đẹp nhiều như mây đấy."

Kỷ Khuynh Nhan ưỡn ngực, "Nếu chị chẳng có nổi chút tự tin này, vậy sau này không cần làm gì khác, mỗi ngày chỉ nhìn Lâm Dật là được."

"Chị chỉ ỷ vào ông chủ thích ngực lớn, bắt nạt số đo của người ta nhỏ thôi."

"Đây là ưu thế của bản thân tôi, không dùng cũng uổng."

Hai người cười hì hì, lại trò chuyện một lát.

Nhưng có thể nhìn ra được, dù nghe những người này bình phẩm Lâm Dật từ đầu đến chân, Kỷ Khuynh Nhan vẫn không quan tâm.

Mà lời bình luận của những nữ sinh nhỏ về Lâm Dật lại khiến Hà Viện Viện cười nhạt.

Đám các cô nhóc nghịch ngợm đúng là quá ngây ngô.

Còn chàng trai quý hiếm à?

Phải gọi cậu bé bảo kiếm lớn mới đúng.

"Các em đừng quên thân phận của mình, học tập quan trọng hơn, đừng để tâm tới những chuyện vô nghĩa này." Tôn Giai nói.

"Cô Tôn, lẽ nào cô không thấy ông chủ rất đẹp trai sao?"

"Chuyện này không liên quan tới việc học tập của các em, nên đặt tâm tư vào đúng chỗ, đừng bỏ gốc lấy ngọn."

Lần này Tôn Giai tới đây không phải để ngắm trai đẹp, cũng không phải tới ăn cơm mà muốn xem thử tình hình của cửa hàng này.

Xã hội bây giờ quá loạn, loại người nào cũng có.

Triệu Duyệt Đồng và Lý Sướng vẫn còn là sinh viên chưa trải đời, rất dễ bị người xấu lời ngon tiếng ngọt lừa dối, cho nên cô ta phải đề phòng.

Về phần xưng hô đại thần máy tính gì đó, Tôn Giai không hề để tâm.

Máy tính là một môn chuyên ngành với rào cản rất lớn, nếu chưa từng học qua chuyên ngành thì khó có thể tự học được.

Nếu hắn thật sự có kỹ thuật máy tính cao siêu như vậy, cũng sẽ không tới đây làm đầu bếp.

Hắn tùy tiện vào làm trong một doanh nghiệp nào đó cũng kiếm được nhiều tiền hơn ở đây.

Mà đây chính là mục đích Tôn Giai tới đây.

Không tới hai mươi phút, Vương Nhiễm cầm bốn đĩa cơm rang trứng đưa tới trước mặt nhóm người Lý Sướng.

"Mời mọi người dùng bữa."

"Cảm ơn." Lý Sướng đáp một tiếng rồi nói với những người khác.

"Mọi người mau nếm thử đi, ông chủ nấu cơm rang trứng ăn ngon vô địch."

"Có ăn ngon hay không cũng không sao, có thể nhìn thấy được ông chủ đẹp trai như vậy, cho dù không thể nuốt tôi vẫn cảm thấy đáng giá."

Mọi người đều nhìn Kỷ Khuynh Nhan.

Bà chủ còn ở đây mà những người này vẫn nói linh tinh, đây là không muốn để ông chủ lên giường ngủ vào buổi tối à?

Kỷ Khuynh Nhan cũng có chút mất hứng.

Bọn họ nói vài câu là được rồi, sao mãi vẫn chưa xong chứ?

"Ông chủ, chỉ một mình anh lo chuyện ở cửa hàng này sao?" Triệu Duyệt Đồng hỏi.

"Ừ." Lâm Dật gật đầu, "Thỉnh thoảng bạn tôi sẽ đến giúp."

"Vậy ở chỗ anh có cần nhân viên phục vụ không?" Triệu Duyệt Đồng hỏi.

"Đúng đúng đúng, anh có định tìm nhân viên phục vụ không?" Lý Sướng nói như làm nũng:

"Chúng tôi không cần tiền, có thể tới làm công miễn phí, ông chủ hãy thu nhận chúng tôi đi."

"À..." Lâm Dật đơ mặt, mơ hồ cảm giác được một sát khí lan tràn trong phòng.

"Các em muốn tới làm thêm à?" Tôn Giai nói.

"Em muốn thử xem." Triệu Duyệt Đồng nói:

"Trường học không phải vẫn nói khích lệ sinh viên ra ngoài rèn luyện bản thân sao? Em cảm thấy mình tới đây làm thêm cũng xem như là một sự rèn luyện."

"Bây giờ các em đều là sinh viên năm thứ ba, đã qua thời gian rèn luyện rồi. Các em nên tập trung vào việc học thì hơn."

Tôn Giai sợ các cô ấy bị lừa, cho nên mới tới xem thử.

Bây giờ vừa nhìn, mình qua đây là rất cần thiết.

Bởi vì ngay cả nữ sinh hoa khôi như Triệu Duyệt Đồng cũng muốn rơi vào tay giặc.

"Ông chủ là đại thần máy tính, nếu quả thật có thể tới làm thêm, có chỗ nào không hiểu lại có thể hỏi anh ấy, cũng có trợ giúp cho việc học tập." Lý Sướng nói.

"Máy tính là một chuyên ngành rất cao siêu, không phải tùy tiện học là có thể trở thành đại thần được."

"Nhưng ông chủ lại khác, anh ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn rất lợi hại." Lý Sướng nói với vẻ rất mê trai, sau đó nhìn Lâm Dật:

"Ông chủ, anh thuê chúng tôi đi, miễn phí đấy."

"À... Chuyện này có hơi khó, yêu cầu tuyển người của chúng tôi rất cao, các cô vẫn nên học tốt rồi hãy nói." Lâm Dật từ chối khéo.

Tôn Giai thỏa mãn gật đầu, xem ra sự xuất hiện của mình đã đưa đến tác dụng trấn áp nhất định.

Bằng không sẽ để anh ta dễ dàng đạt được ý định.

Kỷ Khuynh Nhan cũng rất hài lòng về thái độ của Lâm Dật, xem như không tệ.

"Yêu cầu rất cao ạ? Không phải chỉ bê khay đĩa, quét nhà rửa bát thôi sao? Chẳng lẽ còn cần bằng tốt nghiệp đại học chính quy?"

"A... có lẽ bằng chính quy vẫn hơi kém một chút." Lâm Dật chỉ vào đám người Lục Dĩnh nói:

"Những người này đều tới nộp đơn nhưng còn chưa biết có thể được nhận vào làm không."

Đám người Lý Sướng và Triệu Duyệt Đồng sửng sốt, cảm giác quán nhỏ này thật đặc biệt, tuyển dụng nhân viên phục vụ cũng bố trí lớn vậy à.

Hơn nữa sắc đẹp và dáng người của những chị này hình như đều rất tuyệt.

"Chị ơi, trình độ học vấn của chị là gì vậy?" Lý Sướng tò mò hỏi Lục Dĩnh.

"Đại học Thanh Hoa, tiến sĩ chuyên ngành kỹ thuật khoa học và máy tính."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 611.
Bình Luận (0)
Comment