“Tôi chỉ là lấy một ví dụ, đừng coi là thật.”
Thiệu Bân cười hắc hắc, tất cả cảm giác ưu việt đều viết lên trên mặt.
“Tôi cảm thấy vẫn tốt mà.” Hoàng Lệ Lệ nói:
“Lớp trưởng nấu ăn ngon như vậy, chờ khi tích lũy đủ tiền thì tự mình có thể mở cửa hàng, tự cung tự cấp hẳn là đủ.”
Cho tới bây giờ, mấy người hình như cũng không biết, tiệm này là Lâm Dật mở, còn tưởng rằng anh đang làm thuê ở chỗ này.
“Cậu cho rằng làm ăn, dễ dàng như trong tưởng tượng của mình vậy sao.” Thiệu Bân nói:
“Chỗ giống như Trung Hải đây, áp lực cạnh tranh lớn như vậy, sơ ý một chút thì không chừng phải bồi thường con số lớn như trên trời. Nếu như không có thiên phú buôn bán thì vẫn nên an ổn làm thuê mới tốt.”
“Tôi cũng không cảm thấy như vậy, lúc đi học, đầu óc lớp trưởng rất linh hoạt, nếu như đi ra lập nghiệp, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên hiện tại khổ một chút cũng không là gì cả.” Hoàng Lệ Lệ nói:
“Lớp trưởng, chờ lúc cậu tự mình mở tiệm, nhớ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đầu tư cho cậu, nhập một ít cổ phần.”
Kỷ Khuynh Nhan đang xem đồ trang điểm, bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng Lệ Lệ một chút.
Sau khi xem xét một vòng, phát hiện nàng không tạo được uy hiếp đối với mình, thì thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem đồ trang điểm trên điện thoại di động.
“Đầu tư thì không cần đâu, tôi chỉ là tùy tiện chơi đùa, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ không làm nữa.”
“Không làm nữa?” Thiệu Bân nói:
“Lớp trưởng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như vậy là không thể được, như vậy sẽ rất khó thành chuyện lớn.”
Lâm Dật cười, “Cậu đang dạy tôi làm việc sao?”
“Lớp trưởng, chúng ta đều đã tốt nghiệp, cậu cũng đừng dùng chức vụ ở trường học kia để nói chuyện với tôi nữa.” Thiệu Bân nói:
“Lúc đi học, cậu quả thực là mạnh hơn so với tôi, nhưng tôi đã thi đậu nghiên cứu sinh, tương lai sau này chính là đến những chỗ cao cấp. Còn cậu lại chỉ là một đầu bếp, chênh lệch giai cấp chẳng phải là đã thể hiện ra đó sao, tôi chẳng lẽ còn chưa có đủ tư cách giảng đạo lý cho cậu sao?”
Lâm Dật cười, vỗ vỗ bả vai Thiệu Bân.
“Em trai, tôi hiểu tâm tình của cậu mà. Cậu thi đậu nghiên cứu sinh, tôi thành đầu bếp, địa vị xã hội không bằng cậu, cho nên cậu cảm thấy mình hơn người một bậc. Nhưng mà giả trang không phải như vậy đâu, nên lăn lộn trong xã hội thêm mấy năm nữa rồi hãy quay lại giả trang với tôi.”
Thiệu Bân mặt đỏ tới mang tai, biểu lộ khó coi.
Giờ phút này, cậu cảm thấy có loại cảm giác bị nghiền ép.
Đáng giận nhất là, đối phương lại chẳng phải là cái gì, kém mình xa vạn dặm, thế mà lại không xem mình ra gì!
Điền Nghiên âm thầm lắc đầu, trong lòng oán thầm nói:
“Khí tràng này, không phải là ai cũng có, cho dù một ngày nào đó Lâm tổng không có gì cả thì người khác cũng sẽ kính trọng ba phần.”
“Được rồi, chúng ta cũng đã ăn xong, hôm nay chỉ tới đây thôi.”
Thấy bầu không khí không đúng lắm, Hoàng Lệ Lệ đứng ra hoà giải.
“Lớp trưởng, tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi quét mã cho cậu.”
Có thể nhìn ra, Hoàng Lệ Lệ cũng không phải là người thiếu tiền.
“Không cần, bạn học gặp nhau, để tôi mời cho.” Lâm Dật tỏ vẻ rộng lượng nói.
“A, vẫn là thôi đi, tiệm này các người có thể có chút không tiện. Năm người chúng tôi ít nhất cũng phải hơn một ngàn, nếu như bởi vì chút chuyện này, để cho ông chủ dạy dỗ cậu thì chúng tôi không đảm đương nổi trách nhiệm.”
Thiệu Bân không phục, móc điện thoại di động ra, “Tính toán một chút đi, tôi sẽ quét mã.”
“Được, nếu các người nguyện ý trả thì tôi cũng không ngăn cản làm gì.”
“Tổng cộng hết 1280 tệ.” Hà Viện Viện nói.
Thiệu Bân không chút do dự, tiêu sái tự nhiên cầm điện thoại di động trả tiền, cố gắng đè ép khí thế của Lâm Dật.
Hà Viện Viện và Điền Nghiên, đem đồ trên bàn ăn dọn vào bếp, dọn dẹp đơn giản một chút. Một ngày làm việc, coi như đã hoàn thành.
“Lớp trưởng, chúng ta đều đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, Thiệu Bân trước đó đề nghị, muốn tổ chức một buổi họp lớp, vừa lúc gặp được cậu, đến lúc đó cậu nhớ phải đi nha, bạn học chúng ta sẽ tụ họp.”
Trước khi đi, Hoàng Lệ Lệ nói.
“Bạn học lớp chúng ta ở khắp trời nam đất bắc, hẳn là cũng không thể tụ tập đủ được, tôi có thể không đi hay không.”
“Nếu như cậu không đi, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, không có cậu thì sẽ không vui nha.”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Lâm Dật thuận miệng trả lời một câu, nhưng cũng không thèm quan tâm.
“Lệ Lệ, cậu cũng đừng cưỡng cầu cậu ta làm gì.” Thiệu Bân nói: “Lớp trưởng hiện tại không được tốt lắm, không muốn đi cũng là chuyện bình thường.”
Nhìn cách ăn mặc của Lâm Dật, Hoàng Lệ Lệ thở dài.
Lớp trưởng oai phong một cõi năm đó, hiện tại lại thành cái dạng này, trong lòng cô cũng chịu không nổi.
“Lệ Lệ, cậu đừng nói nữa, mấy người lớp trưởng cũng muốn tan làm, chúng ta đi trước đi.” Tống Khả Tâm nói.
“Chẳng lẽ trong lòng cậu không có gì muốn nói với lớp trưởng sao?” Hoàng Lệ Lệ nói: “Lúc đại học, không phải cậu đã thầm mến lớp trưởng lâu như vậy sao.”
“Ai nha, đều đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, cậu còn nói chuyện này làm gì.” Tống Khả Tâm nói.
“Được được được, tôi không nói nữa.” Hoàng Lệ Lệ nói:
“Lớp trưởng, cậu có phải sắp tan làm hay không? Tôi gần đây vừa mua xe, có cần tôi đưa cậu về hay không?”
“Không cần, tôi cũng có xe, làm phiền các người rồi.”
“Ừm, vậy tôi sau này sẽ đến cổ động cho cậu.”
“Được.”
Nói chuyện khách sáo vài câu, Hà Viện Viện và Điền Nghiên đi ra từ phòng bếp phía sau, chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Một đoàn người đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, Lâm Dật phụ trách đóng cửa sổ khóa cửa.
“Viện Viện, em đi đâu?”
Bởi vì hai người đi cùng nhau, cho nên chỉ lái xe của Điền Nghiên.
“Trời còn sớm, em còn phải về công ty, trên tay còn một đống việc đang chờ em đây.”
“Vừa lúc chị cũng không trở về nhà, cùng nhau đến công ty đi.”
Nói xong, Điền Nghiên và Lâm Dật lên tiếng chào hỏi:
“Lâm tổng, Kỷ tổng, chúng tôi đi trước.”
Nghe thấy xưng hô của Điền Nghiên đối với Lâm Dật, bọn người Thiệu Bân vừa đi không xa lập tức quay đầu.
Cảm thấy kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Sao lại gọi cậu ta là Lâm tổng?
Cậu ta không phải chỉ là một đầu bếp thôi sao?
“Chuyện công việc, các người sắp xếp sao cho thỏa đáng là được, đừng tự hủy hoại thân thể mình.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
“Tập đoàn Lăng Vân không có các người thì không được.”
Kỷ Khuynh Nhan phát huy hết vai trò của một bà chủ, Lâm Dật đã áp bức người ta một đợt, cô phải đi qua an ủi một chút.
Lúc lên lúc xuống, tìm về một chút thăng bằng.
“Lớp trưởng? Mấy người đó đều là cấp dưới của cậu sao?” Hoàng Lệ Lệ hỏi.
“Ừm.” Lâm Dật gật gật đầu, “Một người là Phó tổng giám đốc chủ quản tài vụ của công ty tôi, một người là Phó tổng giám đốc chủ quản đầu tư, còn đây là bà chủ.”
“Thật, thật hay giả vậy...”
“Việc này có cái gì mà phải gạt mọi người chứ.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Chờ đến lúc các người thi đậu tiến sĩ, đến công ty của tôi xin việc, tôi sẽ để cho Bộ nhân sự bật đèn xanh cho các người.”
Bọn người Thiệu Bân giật nảy mình, “Tiến, tiến sĩ sao?”
“Ba cô ấy, hai người là tiến sĩ Yến Đại, một người là tiến sĩ Phục Đán, bằng cấp nghiên cứu sinh tại công ty của chúng tôi vẫn là không đủ, cho nên mọi người còn phải nỗ lực thêm.”
“Lớp trưởng, tiến sĩ còn phải làm thuê ở chỗ cậu, cậu bây giờ cũng quá lợi hại đi.” Hoàng Lệ Lệ nói.
“Thì chính là may mắn, mở công ty kiếm lời được ít tiền, không có gì lớn cả. Tôi vẫn còn có chuyện, không nói nhiều với các người nữa.”
“Lớp trưởng, chờ một chút.”
Ngay tại lúc Lâm Dật sắp đi, Tống Khả Tâm ở phía sau chợt lên tiếng:
“Mấy ngày nữa có tổ chức họp lớp, cậu xác định sẽ đi sao?”
“Chuyện này không chắc chắn lắm, nhìn xem tình hình đi.”
Thuận miệng nói vài câu, Lâm Dật cũng không quan tâm nhiều nữa, quay người rời đi.
Hà Viện Viện lên Panamera của Điền Nghiên, Kỷ Khuynh Nhan lên Maserati của mình, Lâm Dật lên Koenigsegg, rồi rời đi như một làn khói.
Bọn người Thiệu Bân đứng ngây ra tại chỗ.
“Lớp trưởng vậy mà lái Koenigsegg?!” Chu Hạo sợ hãi than:
“Xe này cũng không rẻ.”
“Tiến sĩ tốt nghiệp trường ưu tú đều chỉ có thể làm cấp dưới cho lớp trưởng, thì nhất định là kiếm lời rất nhiều, lái siêu xe cũng là chuyện đương nhiên.” Hoàng Lệ Lệ nói.
Hoàng Lệ Lệ cũng không cảm thấy thế nào cả, nhưng bốn người Thiệu Bân lại bị đả kích.
Học tập sớm đi tối về, sau cùng chỉ thi đậu nghiên cứu sinh Khoa học Tự nhiên Trung Hải.
Cho là như vậy đã có thể trở nên nổi bật, hơn một bậc so với các bạn học của mình.
Nhưng chưa từng nghĩ qua, chính mình ngay cả tư cách làm thuê cho người ta cũng không có.
“Tôi cảm thấy họp lớp mấy ngày nữa, lớp trưởng sẽ không đi đâu.” Tống Khả Tâm nói.
“Tất nhiên là sẽ không đi rồi, chúng ta và người ta lại không cùng đẳng cấp, đương nhiên là không có khả năng ăn cơm cùng một chỗ.” Hoàng Lệ Lệ cười hì hì nói:
“Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, chờ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thì có thể ôm lấy đùi lớp trưởng, để cậu ấy sắp xếp công việc cho.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó hai người chúng ta cùng nhau đi.” Tống Khả Tâm nói.
“Không phải cậu đã đáp ứng tôi, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng tôi tới Yến Kinh sao? Hiện tại sao lại đổi ý rồi.” Thiệu Bân nói.
“Tôi cảm thấy áp lực tại Yến Kinh quá lớn, không quá thích hợp với tôi, vẫn nên ở lại Trung Hải thì hơn.”
Thiệu Bân:…
------
Dịch: MBMH Translate