“Có vấn đề gì không?”
“Em đã ăn mặc rất mộc mạc rồi.” Kỷ Khuynh Nhan quay đầu lại, “Anh nhìn tóc của em xem, còn tản ra, chưa kịp cuốn lại đây.”
“Mấy thứ đó thì anh không nói, nhưng trước tiên đổi lại đôi giày cao gót kia đi, đây không phải là đi thảm đỏ, không cần mang giày cao gót.”
“Được thôi.”
Kỷ Khuynh Nhan lộ vẻ tức giận trở về đổi sang giày đế bằng, sau đó hào hứng vội vàng lôi kéo Lâm Dật đi ra ngoài.
Phía ngoài trời mới vừa tờ mờ sáng, Kỷ Khuynh Nhan quấn chặt lấy quần áo trên người.
“Đã rất lâu rồi em chưa từng thấy qua cảnh bầu trời tờ mờ sáng.”
“Lời nói này có ý gì? Chẳng lẽ ban đầu em cũng từng thấy qua sao?”
“Lúc đi học đã từng thấy qua, phòng tự học của bọn em đều không khóa cửa, lúc cuối kỳ sẽ học lúc hừng đông, những lúc khác, vào khoảng thời gian này thì đang học tiếng Anh.”
Tê _ _
Lâm Dật hít vào một ngụm khí lạnh,
Chênh lệch của học bá và học tra tựa như là người của hai thế giới.
Hai người đi ra ngoài, Lâm Dật lái Koenigsegg, đến cửa tiệm.
Lâm Dật tìm được xe ba bánh, Kỷ Khuynh Nhan cầm đệm ghế phụ xuống dưới, sau đó trải ra trên xe ba bánh, rồi ngồi khoanh chân lên đó.
“Em chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát.”
Lâm Dật cảm thấy như mình không phải là đi nhập hàng, mà càng giống như đưa trẻ em đi chơi xuân hơn.
Thời gian dần trôi qua, bầu trời dần dần sáng lên.
Người đi trên đường, cũng nhiều hơn.
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan ngồi trên xe ba bánh, bọn họ cảm giác như tam quan của mình đều bị sụp đổ.
“Đây mẹ nó là chuyện gì vậy, xe ba bánh cũng có thể chở được mỹ nữ cực phẩm như thế sao?”
“Chẳng lẽ chiếc xe này có chỗ đặc biệt gì sao? Là sản phẩm mới của Lamborghini sao?”
“Tôi lấy đầu trên cổ cam đoan, bọn họ nhất định không phải quan hệ người yêu!”
Nhìn thấy người ven đường đều nhìn về phía mình bằng ánh mắt khác thường, Kỷ Khuynh Nhan một chút cảm giác cũng không có, cũng không thấy xấu hổ.
Ngược lại Lâm Dật lại cảm thấy mất tự nhiên.
“Lâm Dật, anh ăn chút dưa hấu để bổ sung năng lượng đi.”
“Anh không ăn, em cứ ăn đi.”
“Xác định không ăn à, vậy thì em mặc kệ anh.”
“Ừm.”
Lâm Dật quay đầu nhìn, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan không chỉ có mang theo hoa quả, mà còn mang theo nửa bao bánh quy nhỏ.
Ngoại trừ mấy cái đó, cô còn đem bình nước màu hồng mà cô vừa mới mua.
Bình nước đó dùng để giữa nhiệt.
“Lâm Dật, đợi lát nữa dừng lại phía trước một chút.” Lúc đi ngang qua ngã tư, Kỷ Khuynh Nhan hô to gọi nhỏ nói.
“Chúng ta đây là xe ba bánh, cảnh sát giao thông sẽ mặc kệ, em đừng ném gì lung tung xuống đường là được.”
“Không phải cảnh sát giao thông, ven đường có chỗ bán khoai lang nướng, anh mua cho em một cái đi chứ.”
Lâm Dật:…
“Tốt xấu gì trong mắt của người khác, em cũng được coi là mỹ nữ, có thể ăn đồ cao cấp một chút hay không? Ăn khoai lang nướng làm gì.”
“Khoai lang ăn ngon mà.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Để em nói cho anh biết, lúc đi học, buổi sáng sau khi đọc xong tiếng Anh, em và Viện Viện sẽ đi ra chợ sáng tại cửa Tây trường học để mua đồ ăn. Hai chúng em đều thích ăn thứ này, anh nhanh đi mua cho em một củ đi, chờ một lát nữa sẽ đóng hàng mất.”
“Được được được, chờ ở đây đi.”
Lâm Dật cảm thấy bất đắc dĩ, đem xe ba bánh ngừng qua một bên, đi mua khoai lang nướng cho Kỷ Khuynh Nhan.
Lâm Dật cảm thấy tam quan của mình như sụp đỗ, mỹ nữ sau khi có bạn trai thì triệt để buông thả như vậy sao?
Một mỹ nữ 100 điểm, ngồi trên xe ba bánh, ăn khoai lang nướng.
Hình ảnh như vậy cũng được sao?
“Lâm Dật.”
Tại lúc Lâm Dật đang xếp hàng mua khoai lang nướng, Kỷ Khuynh Nhan ngồi ở trong xe nói ra.
“Sao nữa?”
“Bên cạnh có bán bánh chiên ngọt, anh cũng mua cho em một cái đi.”
“Được được được, chờ chút.”
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Dật cầm khoai lang nướng và bánh chiên ngọt, về tới xe ba bánh.
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, “Đã lâu lắm rồi không ăn được những thứ này.”
“Nhanh ăn đi, lát nữa còn có chuyện cần làm đó.”
“Biết rồi.”
Qua hai con đường, Lâm Dật lái xe ba bánh, đến chợ đầu mối.
Kỷ Khuynh Nhan cầm theo bình nước của mình xuống.
“Anh có muốn uống một ngụm bổ sung nước hay không.”
“Em cứ giữ lấy cho mình uống đi.”
“Ừ ừ.”
Hai người tới chợ bán nguyên liệu, Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, cảm giác như mình đã tới chậm.
Nguyên liệu còn lại có vẻ như đều không còn tươi mới nữa, phải lựa chọn tốt một chút mới được.
Nhưng lực chú ý của Kỷ Khuynh Nhan lại không ở đây.
Nơi này cũng bán bữa sáng sao?
Bánh trứng gà và bánh rán hành hình như có vẻ rất ngon.
Nhưng nếu như lại để Lâm Dật mua cho mình, thì nhất định sẽ bị mắng mất?
Mình quá đáng thương mà.
Vẫn là nhịn một chút, chờ mua xong nguyên liệu rồi lại ăn cũng được.
“Ông chủ, cà rốt này của ông bán thế nào?” Lâm Dật hỏi.
“5 tệ 2 đồng một cân.”
“Đắt như thế? Bán buôn là bao nhiêu?”
“10 cân trở lên thì 3 tệ 8 một cân.”
Lâm Dật quan sát giá cả một chút, cảm giác giá có chút đắt, cho nên liền dẫn Kỷ Khuynh Nhan rời đi.
“Sao lại rời đi vậy, em cảm thấy cà rốt nhà bọn họ cũng không tệ.”
“Có chút đắt, chúng ta đi nhà khác nhìn xem.”
“Nếu như chúng ta mua 10 cân trở lên thì sẽ là 3 tệ 8, giá này đã rẻ hơn nhiều rồi mà.”
“Vậy cũng phải so sánh giữa ba nhà đã.” Lâm Dật nói:
“Tuy rằng tám đồng trong mắt em không là gì cả, nhưng đối với những người buôn bán nhỏ mà nói, đây đều là chi phí, dù là tiết kiệm được một đồng, tích quanh năm suốt tháng thì sẽ được một khoản phí không nhỏ.”
“Anh nói cũng đúng nha.”
Tại lúc làm ăn, Kỷ Khuynh Nhan cũng sẽ lựa chọn cẩn thận về tài liệu của các nhà cung ứng.
Chỉ là tư tưởng của cô còn chưa có chuyển biến hoàn toàn.
Trong suy nghĩ của người giàu thì trong những cuộc làm ăn nhỏ, bọn họ vẫn chưa để tâm mấy đến món tiền nhỏ này.
Hai người dạo một vòng quanh chợ bán thức ăn, chuyện của Kỷ Khuynh Nhan cũng chỉ là quan sát, Lâm Dật phụ trách chọn, thỉnh thoảng sẽ đưa ra chút đề nghị, nhưng đều bị Lâm Dật bác bỏ.
Đi dạo một vòng, Lâm Dật dừng lại trước một gian hàng phía trong cùng.
“Ông chủ, cà rốt nhà các người bán thế nào?”
Nhìn thấy có khách hàng đến cửa, chủ cửa hàng vẫn ngậm điếu thuốc, đấu địa chủ với hai người giúp việc, nói:
“Mua lẻ thì 5 tệ 1, nếu như mua buôn 10 cân trở thì 3 tệ 2.”
Nghe thấy cái giá này, đôi mắt Kỷ Khuynh Nhan trừng lớn, kích động nhìn Lâm Dật.
“So với nhà trước đó thì rẻ hơn 6 đồng, mua 10 cân sẽ tiết kiệm được 6 tệ.”
Như vậy sẽ bớt được 6 tệ, cộng với các món còn lại nữa sẽ bớt được càng nhiều hơn.
“Cho nên còn phải nhìn nhiều một chút, đây chẳng phải là đã gặp được giá rẻ hơn rồi sao.”
Thật ra Lâm Dật đối với loại chuyện này, cũng không phải là chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng mạnh hơn so với Kỷ Khuynh Nhan.
“Vậy lấy cho tôi 10 cân đi.” Lâm Dật nói.
“Tôi vào trong kho lấy cho cậu cả bao a, đều là mười cân, mấy thứ bày bên ngoài đây đều đã qua một đêm, không tươi bằng trong kho.”
“Được, đến lúc đó mở ra cho tôi xem một chút.”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng cậu còn muốn mua gì nữa không. Những thứ khác tôi không dám nói, nhưng cậu cứ đi khắp toàn bộ mà chợ xem, tôi dám cam đoan, thức ăn các nhà đều không tươi mới bằng nhà tôi, cũng không rẻ như tiệm của tôi.” Ông chủ ngậm lấy điếu thuốc nói:
“Nếu như cậu còn muốn mua gì thì có thể chọn thêm, tôi sẽ lấy rẻ cho cậu một chút.”
“Em cảm thấy có thể.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Chúng ta cần phải mua không ít thứ, nếu như mua cùng nhau, thì ít nhất có thể rẻ hơn 100 tệ.”
“Vậy thì nghe theo em.”
Sau cùng, Lâm Dật lại mua hơn chục loại rau củ dưa leo, cà chua, cải trắng, đậu cô-ve, củ cải trắng….
Với hơn mười cái bọc lớn, nhìn Kỷ Khuynh Nhan vô cùng thỏa mãn, giống như giành được chiến lợi phẩm mà không tiêu tiền vậy.
Mà những thứ này, mới hết có hơn 400 tệ, quả thực là rất rẻ.
“Ông chủ, đồ của nhà ông sao lại rẻ như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Cô gái, đây chính là hỏi bí quyết kinh doanh.” Ông chủ nói:
“Trong toàn bộ chợ thức ăn này, cửa hàng nhà chúng tôi là lớn nhất, hàng cũng đầy đủ nhất, chúng tôi lấy rau từ tay nông dân trồng, cho nên giá cả cũng thấp nhất, nhất định là rẻ hơn so với người khác rồi.”
“Hình như đúng là như vậy.”
Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy cửa hàng mà mình mua này, nên được xem là một gã khổng lồ trong ngành của chợ đầu mối này.
Đoán chừng cũng là cửa hàng kiếm lời nhiều nhất.
“Người anh em, cậu chờ chút, tôi gọi người giúp cậu đưa ra ngoài.” Sau khi thanh toán xong, ông chủ lên tiếng.
“Được.”
Ông chủ gọi người giúp việc của mình tới, đẩy xe vận chuyển, giúp Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, đem tất cả đồ mua được ra xe ba bánh, sau đó nhìn họ rời đi.
“Lão Mao Tử, ông cũng thật là tàn nhẫn, vậy mà lại bán hết đồ thối rữa từ mấy ngày trước cho bọn họ?” Người đàn ông mập mạp đứng đối diện nói.
------
Dịch: MBMH Translate