Ông chủ tên là Mao Đại Hữu, có thể xem như là lão làng của chợ đầu mối này.
Người quen biết ông, cơ bản đều gọi ông là lão Mao tử.
Sở dĩ có biệt danh này, cũng không phải là bởi vì họ tên của ông ta.
Mà là bởi vì tính cách của ông, giống như người Nga vậy.
Có chút hổ.
“Tất nhiên rồi, tôi đã bán thức ăn tại cái chợ này hơn chục năm rồi, nếu như ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, đây không phải là mất công lăn lộn sao.”
“Anh Mao, vẫn là anh gan lớn, nếu như là tôi thì tôi cũng không dám bán.”
Người nói chuyện, là người phụ nữ trung niên bên cạnh, vừa gặm hạt dưa, vừa nói:
“Chờ khi hai người bọn họ trở về, phát hiện đồ phía dưới đều là đồ hư, không phải là sẽ tới tìm anh sao?”
“Không thể nào, các người yên tâm đi.” Mao Đại Hữu nói:
“Cô xem hai người bọn họ như thế, chính là đôi vợ chồng trẻ vừa mới bắt đầu làm ăn, cái gì cũng đều không hiểu, sao có thể không biết xấu hổ mà vác mặt tới tìm tôi chứ?”
“Cũng không thể nói như vậy được, vạn nhất họ tới tìm anh thì sao?”
“Tới thì tới chứ sao.” Mao Đại Hữu giẫm tắt đầu thuốc lá, nói:
“Tôi chỉ ở lại đây qua đêm nay, đợi lát nữa vợ tôi sẽ tới thay. Lúc bọn họ tới cũng không thể tìm thấy người, với lại ở đây cũng không có giám sát, ai có thể chứng minh là họ mua ở chỗ tôi? Nói không chừng là do bọn họ tự đánh tráo, cố ý lừa tôi.”
“Ha ha, chiêu này thật đúng là tuyệt.”
“Tôi nói với các người, lúc làm ăn thì mắt nhìn người phải sáng một chút. Nếu như gặp phải loại người mà bên ngoài mang theo trang sức, trên người đều là hình xăm thì không nên chọc vào, cho người ta chút đồ tốt. Nếu như gặp phải loại người mới như vừa rồi, vậy thì tốt xấu gì cũng nên chiếm một nửa.” Mao Đại Hữu chậm rãi nói:
“Tú tài gặp quân binh, có lý cũng không thể nói rõ.”
“Chủ yếu là chúng tôi không có gan lớn như ông a.”
“Chút lá gan cũng không có, về sau làm sao mà phát tài.”
Đúng lúc này, hai người giúp việc đưa hàng trở về.
“Anh Mao, đồ đã được đưa đi rồi.”
“Bọn họ lái xe gì tới, xe tải hay là xe bán tải nhỏ?”
“Đều không phải, chỉ lái xe ba bánh thôi.” Người giúp việc vừa cười vừa nói.
“A? Bản thân lái xe ba bánh đi nhập hàng? Tôi còn tưởng là cái gì.”
“Với lại còn là xe ba bánh màu hồng, đây cũng không giống như người buôn bán, tôi thấy không đến mấy ngày, đôi vợ chồng trẻ kia sẽ phải bồi thường đến chết.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Lão Mao Tử, vẫn là anh nhìn người chuẩn, lái xe ba bánh đi nhập hàng, đoán chừng hai người này cũng không có năng lực gì lớn.”
Bởi vì trên xe đã đầy đồ cho nên Lâm Dật để cho Kỷ Khuynh Nhan đón xe trở về.
Bên trong đã không còn chỗ cho cô ngồi nữa.
Lúc Lâm Dật lái xe ba bánh trở về, Kỷ Khuynh Nhan đã chờ ở cửa.
“Sao không vào trong tiệm đi, đứng đây làm gì.”
“Em tới giúp anh bưng đồ.”
“Những đồ này đều rất nặng, anh tự mình tới là được rồi, em vào trong tiệm nghỉ một lát đi.”
“Em biết anh có thể tự làm một mình, nhưng hai người nhấc mới có cảm giác nghi thức.”
“Việc này với cảm giác nghi thức có quan hệ cái cọng lông?”
“Lúc này mới có thể thể hiện ra sự khó khăn của thanh niên mới lập nghiệp nha, cho nên hai người phải cùng bê một đồ vật.”
“Em có phải là đã xem phim truyền hình nhiều quá rồi hay không?”
“Chuyện này thì có liên quan gì với phim truyền hình chứ, trong cuộc sống không phải đều là như vậy sao? Hai người cùng nỗ lực a.”
“Nhưng em nhìn thấy người đàn ông nào mà lại để cho người phụ nữ của mình làm việc trong khi mình có đủ khả năng chưa?”
Kỷ Khuynh Nhan hé miệng cười rộ lên, trong ánh mắt đều là vẻ hạnh phúc.
“Để em giúp anh, cam đoan sẽ sắp xếp ngay ngắn.”
“Được, đi vào sau bếp đi.”
“Ừm vâng.”
Nhìn bóng lưng của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất là giàu có về mặt hạnh phúc.
Lâm Dật mang theo hai cái túi, đem đồ vào tới sau bếp.
Còn phần sắp xếp sẽ do Kỷ Khuynh Nhan làm.
Trên xe ba bánh còn có mấy cái túi, theo như Lâm Dật tính toán thì phải đi hai chuyến nữa thì mới có thể xong.
“Lâm Dật! Lâm Dật!”
Lâm Dật vừa cầm hai túi hàng lên, thì nghe thấy Kỷ Khuynh Nhan hốt hoảng gọi tên mình.
Lâm Dật bị giật nảy mình, thả hàng trên tay xuống, vội vàng chạy vào xem.
“Xảy ra chuyện gì vậy.”
“Anh nhanh tới xem một chút, phía dưới có rất nhiều đồ bị nát.”
“Đồ bị nát sao?”
Sau khi Lâm Dật chạy vào bếp, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan, đã chia cà rốt vừa mua làm hai phần.
“Chúng ta đã nhìn lầm, phía trên là một tầng tốt, nhưng đồ phía dưới hầu hết đều là đồ thối rữa.”
Lâm Dật nhìn vào trong đống thối nát kia, phát hiện mỗi một cây cà rốt, cơ bản đều có tổn hại, tuy rằng sau khi cắt bỏ vẫn có thể ăn được.
Nhưng mình rõ ràng là đã bị hố.
“Trước khoan hãy gấp, đem mấy nguyên liệu còn lại lấy ra xem đã.”
“Ừm vâng.”
Lâm Dật đi ra ngoài xe ba bánh đem hết đồ còn lại vào trong, Kỷ Khuynh Nhan phụ trách mở bao kiểm hàng.
Kết quả đúng như hai người nghĩ, hầu như mỗi một túi đồ ăn, phía trên đều là tốt, nhưng phía dưới đều bị hư thối ở các mức độ khác nhau.
“Người kia cũng quá đáng, thế mà lại bán đồ thối nát cho chúng ta.”
Tuy rằng không tốn nhiều tiền, nhưng Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy rất tức giận.
Bất kể là khoảng thời gian đi học lúc trước, hay là kinh doanh bây giờ, còn chưa có người nào dám đùa nghịch như thế với mình đâu.
“Em sẽ gọi cho bộ phận pháp vụ của công ty, bảo luật sư hạ một cái văn kiện cho bọn họ.”
Lâm Dật nghe xong cười ha ha không ngừng.
“Cười cái gì mà cười, chúng ta bị lừa, chúng ta phải dùng pháp luật để giải quyết.”
“Tổng cộng hết hơn 400 tệ, còn không đủ tiền xăng cho người ta ra tòa án nữa là.”
“Chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?”
“Cách làm của em, đều là tư duy của thương nhân, đổi lại là dân chúng bình thường, ai sẽ đưa giấy gọi cho bọn họ chứ.”
“Cho nên, anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đi tìm bọn họ, chuyện của dân chúng, đương nhiên phải dùng cách của dân chúng để giải quyết rồi.”
“Nhưng nếu chúng ta đem đồ trở lại, vạn nhất người ta không chịu thừa nhận thì làm sao bây giờ?”
Giống như Lâm Dật nói, tư duy của Kỷ Khuynh Nhan vẫn giống các thương nhân truyền thống kia.
Chỉ cần ký kết hợp đồng thì coi như đạt thành giao dịch, cho dù sau đó phát hiện ra điều gì đó mờ ám, cũng không thể thay đổi.
Cho nên cô có chút không biết nên làm sao bây giờ.
“Vậy thì phải xem bọn họ có dám hay không.”
Sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Vương Thiên Long, để anh ấy lái một chiếc xe vận tải tới, chở toàn bộ số rau đã mua trở lại.
Mà trong quá trình này, Lâm Dật mới hiểu được, đạo lý của câu cách nghề như cách núi.
Nếu như Vương Thiên Long đến thì hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Những năm này luôn quen thói hố người khác, không nghĩ tới lúc dạo chợ đầu mối lại để cho người khác hố lại mình.
Danh tiếng cả đời của mình đều đã bị hủy rồi.
Đến chợ đầu mối, tâm trạng của Lâm Dật lại rất bình tĩnh, nhưng Kỷ Khuynh Nhan lại giận dữ, khác hoàn toàn so với lúc mới đến đây.
Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan tới, những chủ cửa hàng khác đều thò đầu ra, cũng đều đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Mao Đại Hữu bán đồ ăn thối nát cho người ta, cho nên đôi vợ chồng trẻ mới tìm tới cửa.
Nhưng bây giờ Mao Đại Hữu đã đi, là vợ của ông ta đang trông hàng.
Mà vợ của ông ta lại là người đanh đá không nói lý, đoán chừng đôi tình nhân nhỏ này, sẽ bị mắng máu chó phun đầy đầu, sau đó xám xịt rời đi.
Hai người không quan tâm tới những ánh mắt khác thường của người khác, đi tới trước gian hàng, lại ngoài ý muốn phát hiện chủ cửa hàng đã đổi người.
Ngoại trừ hai người giúp việc, thì trước gian hàng có một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch đang ngồi.
Da mặt người phụ nữ ngăm đen, khóe mắt chất đầy nếp nhăn, mặc một bộ quần bò màu đen, đi giày quân dụng, đúng là dáng vẻ của một người phụ nữ chợ búa.
Người phụ nữ tên là Vương Phương, chính là vợ của Mao Đại Hữu.
“Ừm? Chủ cửa hàng sao lại đổi người rồi?” Kỷ Khuynh Nhan dò hỏi.
Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan một chút.
Trước tiên liền đoán được thân phận của bọn họ, cũng biết bọn họ là tới để làm gì.
“Cái gì mà đổi người rồi? Ở đây chỉ có một mình tôi là bà chủ, chưa từng đổi qua.” Vương Phương nói mà không thèm nhìn lên.
------
Dịch: MBMH Translate