Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 664 - Chương 662. Trước Tiên Hãy Rèn Luyện Kỹ Năng

Chương 662. Trước Tiên Hãy Rèn Luyện Kỹ Năng
Chương 662. Trước Tiên Hãy Rèn Luyện Kỹ Năng

"Anh, anh nói đây là lỗi rác rưởi?"

Hứa Uyển nghe có chút choáng váng, vẻ mặt trong nháy mắt ngốc manh, nhìn còn có chút đáng yêu.

Lỗi mà cô tự xử lý này, là vấn đề lớn nhất mà cô gặp phải kể từ khi bắt đầu lập nghiệp.

Liên tục xử lý hai ngày, một chút đầu mối đều không có, cảm thấy đầu mình như muốn hói luôn rồi.

Làm sao anh ta lại nói đây là lỗi rác chứ?

Anh ta không phải đầu bếp sao? Làm sao có thể biết được những cái này chứ?

Lâm Dật một tay cầm điện thoại, cùng Tô Cách chơi trò chơi, một cái tay khác không ngừng gõ trên máy tính xách tay của Hứa Uyển.

"Quá trình OI này không phải làm như thế này, viết ra khẳng định có vấn đề." Lâm Dật nói:

"Cũng giống như người ta muốn ăn cơm rang trứng, cô lại làm bắp xào, không gặp sự cố mới là lạ."

Lạch cạch, ngón tay tinh tế thon dài của Lâm Dật giống như là đang chơi đàn dương cầm, làm Hứa Uyển khó có thể tưởng tượng được tốc độ gõ bàn phím nhanh như vậy.

Hứa Uyển sững sờ trước chuỗi mật mã mới được viết ra.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một đoạn mã như vậy trước đây.

Cũng chưa từng nghĩ qua, mã còn có thể viết như vậy.

Sau gần mười phút trôi qua, Lâm Dật đã sửa lại tất cả mã chương trình của Hứa Uyển.

"Xong việc rồi, cô chạy lại một lần đi, cũng không có vấn đề gì đâu."

"Tôi, tôi thử xem ..."

Dựa theo Lâm Dật nói, Hứa Uyển đã chạy lại mã chương trình mới.

Bất ngờ phát hiện, những vấn đề lúc trước khiến cô muốn hói đầu, toàn bộ đều đã được giải quyết xong!

Hơn nữa trình độ trôi chảy của chương trình, tối thiểu tăng lên 20%!

Vẻ mặt Hứa Uyển không khỏi kinh hãi, làm sao một đầu bếp có thể viết ra được một đoạn mã như vậy?

Cái này có phải là quá lợi hại rồi không?

"Ông, ông chủ, cảm ơn anh."

"Không có gì." Lâm Dật phất tay một cái, không để ý nói, "Trước tiên hãy rèn luyện kỹ năng trước khi khởi nghiệp đi."

"Biết rồi."

Sau khi sửa lỗi của chương trình xong, Hứa Uyển đứng lên nói cảm ơn.

Mang theo máy tính, cũng không chuẩn bị trở về phòng ngủ nữa, mà về công ty tiếp tục làm việc!

Muộn lúc sau, công việc kinh doanh của cửa tiệm cũng trở nên bận túi bụi.

Nhưng có rất nhiều người đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua đều biểu hiện ra hứng thú thật lớn, đuổi theo Lâm Dật hỏi thăm.

Lâm Dật không muốn lãng phí nhiều lời giải thích, đều là sơ lược nói qua, sau đó liền đi vào phòng bếp sau.

Lúc nấu nướng, Lâm Dật đem tích góp lại bình nhựa, giấy vụn, đồ sắt vô dụng, đều thu thập lại với nhau, chuẩn bị đưa cho bà cụ kia.

Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan có chuyện của mình phải xử lý, nên mãi đến hơi sáu giờ tối cô mới lái xe lại đây.

Hơn bảy giờ tối, Kỷ Khuynh Nhan cầm phấn viết trên bảng đen, viết một dòng xinh đẹp.

"Cửa tiệm đúng tám giờ đóng cửa."

Phía sau còn vẽ thêm hai cái trái tim nhỏ, cho thấy tính trẻ con của cô còn chưa mất.

"Hôm nay đem tấm bảng để ở trong cửa tiệm đi." Lâm Dật nói:

"Tại sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nếu đặt ở bên trong, học sinh bên ngoài sẽ không nhìn thấy được, còn có thể tiến vào."

"Anh muốn đợi một người."

"Đợi một người?"

Lâm Dật đem chuyện xảy ra tối hôm qua, kể ngắn gọi lại cho Kỷ Khuynh Nhan, nghe xong cô liền hiểu rõ.

"Vậy nghe theo anh."

"Anh cũng không biết sẽ chờ tới khi nào, nếu không em về nhà trước đi."

"Không muốn."

Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu, "Em với anh cùng chờ."

"Vậy nếu em mệt thì đi nằm ngủ đi."

"Ừ."

Kỷ Khuynh Nhan đặt chiếc bảng đen nhỏ ở vị trí kín đáo trước cửa.

Làm như vậy có chỗ tốt, nếu có người ăn cơm sau khi đi vào cửa, liền có thể nhìn thấy tấm bảng đen này, thì sẽ không vào nữa.

Nhưng cụ bà đã lớn tuổi rồi, ánh mắt không tốt bằng người trẻ tuổi.

Cho dù đứng ở khoảng cách gần có thể cũng không thấy rõ chữ phía trên, mà lúc này đây, mình và Lâm Dật có thể phát hiện bà ấy trước.

Xem như là nhất cử lưỡng tiện.

Sau khi đóng cửa tiệm, Lâm Dật cùng với Kỷ Khuynh Nhan cũng không nhàn rỗi, nói rất nhiều chuyện liên quan đến sự phát triển của hai công ty.

Đặc biệt là chuyện liên quan với hệ điều hành mới, Kỷ Khuynh Nhan có rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng.

Hơn nữa Lâm Dật cũng đem ý nghĩ của Lương Kim Minh với Cao Tông Nguyên nói ra một lần.

Trước đây Kỷ Khuynh Nhan từng khinh thường những người này.

Những nam sinh này lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện này, quá kinh khủng và vô vị rồi.

Hơn mười một giờ khuya, trên phố Chính Dương người đi trên đường dần dần ít đi.

Các cửa tiệm khác cũng lần lượt đóng cửa, chỉ còn lại một cửa tiệm nhỏ của Lâm Dật.

"Lâm Dật, bên ngoài hình như có người đến." Kỷ Khuynh Nhan nói.

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện là bà cụ ngày hôm qua đến rồi, liền đứng dậy đi mở cửa.

Lâm Dật bất ngờ kinh ngạc, ngoài cửa không chỉ có một người, còn có một bé trai mười mấy tuổi.

Trên người cậu bé, cũng đang mang một chiếc túi vải bao bố, mặc quần đùi và áo nửa tay, mặt trên dính không ít đất.

Nhìn thấy Lâm Dật cùng với Kỷ Khuynh Nhan, trên mặt họ lộ ra vẻ căng thẳng và chật vật.

"Đây là cháu của tôi, nó hôm nay tới giúp tôi một chút."

Bà cụ nhe răng, trong mắt mang theo nụ cười.

Dù cuộc sống có khổ cực, nhưng trước sau đều lạc quan sống sót.

"Bà ơi, mau vào trong đi."

Kỷ Khuynh Nhan đem hai người đón vào.

"Chúng tôi không vào đâu, hôm nay trên người quá bẩn rồi, đừng làm bẩn sàn nhà của hai cháu."

"Không sao đâu, mau vào đi."

"Cảm ơn chị." Đứa trẻ nhỏ giọng nói.

"Mau dừng lại!"

Thấy cậu bé sắp ngồi trên ghế, bà cụ ngăn cậu bé lại, cũng từ trong lòng lấy ra một tờ báo sạch sẽ trải ở trên ghế.

Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan cảm giác khó chịu, là cuộc sống này khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác sợ hãi ư?

"Lâm Dật, anh nhanh đi làm cơm đi, em giúp đỡ bà ấy thu dọn đồ đạc."

"Được."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 662.
Bình Luận (0)
Comment