Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 665 - Chương 663. Nhân Gian Không Phải Lúc Nào Cũng Sung Túc, Đều Có Cái Khổ

Chương 663. Nhân Gian Không Phải Lúc Nào Cũng Sung Túc, Đều Có Cái Khổ
Chương 663. Nhân Gian Không Phải Lúc Nào Cũng Sung Túc, Đều Có Cái Khổ

Sau mười mấy phút, Kỷ Khuynh Nhan bưng đĩa cơm, đưa trước mặt hai người, Lâm Dật đem phế phẩm tích góp lại từ sáng giờ đưa cho bà.

"Cảm ơn anh chị." Cậu bé nhỏ giọng nói.

Kỷ Khuynh Nhan sờ đầu bé trai, "Nói cho chị biết, em tên là gì?"

"Vương Đông Đông."

"Năm nay bao nhiêu tuổi, em học lớp mấy rồi?"

"Em 11 tuổi, nhưng em không đi học."

"Không đi học?"

Vương Đông Đông mím môi, muốn nói, nhưng lại không nói ra.

"Chúng tôi chưa đóng được tiền học phí, trường học sẽ không để chúng tôi đi." Cụ bà nói ra:

"Tôi liền suy nghĩ, để nó đi ra ngoài với tôi nhặt chút đồ bán lấy chút tiền, tiền tích góp đủ rồi, là có thể đi học được."

"Vậy còn bố mẹ của cậu bé thì sao?"

"Cha của nó trước đây làm việc trong hầm mỏ, xảy ra chuyện bị chôn vùi ở nơi đó rồi, ông chủ cũng bỏ chạy mất. Sau đó, mẹ nó xảy ra chút vấn đề về tinh thần, ba năm trước đã bị lạc mất, hiện tại cũng không có tin tức. Tôi tìm hơn một năm, một chút tin tức cũng không có, khả năng cũng xảy ra vấn đề rồi."

Kỷ Khuynh Nhan quay lưng lại, lặng lẽ lau đi nước mắt.

Tâm trạng đủ mùi vị lẫn lộn, không biết nói cái gì cho phải.

Bà cụ cười nói lòng chua xót, nhưng ở trong mắt của Kỷ Khuynh Nhan, đây là nỗi đau khổ, dằn vặt sâu sắc nhất.

Lâm Dật không lên tiếng, sờ đầu Vương Đông Đông, "Ăn nhiều một chút, không đủ anh lại làm cho em."

"Cảm ơn anh."

Nước mắt của Vương Đông Đông cũng rớt xuống, nhưng động tác trên tay nhưng không có ngừng.

Có thể ăn xong một bữa cơm no, đối với nó mà nói, cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Ăn từ từ, ngày mai còn có thể ăn nữa." Lâm Dật cười nói.

"Dạ, cảm ơn anh chị."

Sau khi ăn cơm trong cửa tiệm xong, Lâm Dật cùng với Kỷ Khuynh Nhan đưa bà cụ và Vương Đông Đông về.

Nhưng viền mắt của Kỷ Khuynh Nhan vẫn đỏ chót.

Lâm Dật đi tới vỗ bả vai của cô, an ủi:

"Thế gian này không phải chỗ nào cũng sung túc, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đây chính là cuộc sống, em đừng xúc động như vậy."

"Biết rồi." Kỷ Khuynh Nhan nặng nề thở phào một cái, "Chúng ta về nhà thôi."

"Ừm."

Hai người dọn dẹp cửa tiệm một chút, lái xe về tới Cửu Châu Các.

Nhưng khả năng kiềm chế cảm xúc của Kỷ Khuynh Nhan không được cao, cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc lúc nãy của mình.

Vì thế sau khi tắm xong cô cũng không tới thư phòng tìm Lâm Dật mà trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan lại khôi phục được dáng vẻ lúc trước.

Leng keng leng keng ——

Lúc đang ăn sáng, điện thoại di động Lâm Dật vang lên.

Là Vương Nhiễm gọi điện thoại tới.

"Thầy Lâm, thiết bị văn phòng đã được chuyển đến ở công ty mới rồi, thầy có muốn đến xem không?"

"Nhanh như vậy tới rồi à?"

"Điền tổng đã qua giúp đỡ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian." Vương Nhiễm cười nói, có thể nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ.

"Được, tôi sẽ đi qua xem một chút."

"Ừ."

Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan, thay đổi cách ăn mặc, hai người cùng nhau ra ngoài.

Lâm Dật lái xe đến trung tâm công nghiệp Phu Hóa, chuẩn bị đi công ty mới lượn một vòng, sau đó lại đi xử lý chuyện của Brandon và những người khác.

Điểm khác biệt so với mấy ngày trước là trung tâm công nghiệp Phu Hóa đã có bảng tên rồi.

Trên đỉnh của tòa nhà, dựng lên bốn chữ lớn.

"Cao ốc Long Tâm."

Ngoài ra, có một hàng chữ in nhỏ ở một bên của tòa nhà.

"Trung tâm công nghiệp Phu Hóa có thu nhập cao."

Sở dĩ làm như vậy, cũng là do Lương Nhược Hư cố ý mà làm.

Đặt "Cao ốc Long Tâm" ở vị trí dễ thấy nhất, mục đích là để nói cho những người khác biết, chủ nhân của tòa nhà lớn này là Long Tâm.

Những dòng chữ ở mặt của tòa nhà là đang nhắc nhở những người khác rằng công ty này có người bảo kê, bình thường đều thành thật một chút.

Lúc này, một chiếc xe ô tô hiệu Civic màu trắng đang dừng trong bãi xe.

Hứa Uyển mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, mang theo laptop của mình cùng với Hàn Phỉ đi về phía cao ốc.

Mà lúc này, Chu Trạch cùng với Vương Chấn, đã ở chỗ này chờ các cô.

"Tiểu Uyển, tôi có chuyện này muốn nói với cô trước, chuyện tầng cao nhất bị hỏng rồi." Chu Trạch nhún vai một cái nói: "Bị người khác lấy rồi."

"Sẽ không phải thật sự là do tên đầu bếp kia lấy đấy chứ?" Hàn Phỉ nói: "Người phụ nữ kia cũng thật sự có năng lực lớn như vậy, đã đoạt trước chúng ta một bước."

"Không có quan hệ gì với bọn họ." Chu Trạch chỉ mái nhà, "Nhìn bốn chữ lớn trên đó kìa."

"Cao ốc Long Tâm?"

"Ba tầng phía trên cùng đã bị Long Tâm lấy rồi, không liên quan gì đến người đầu bếp kia." Chu Trạch nói: "Mà người ta đã trả nhiều tiền lắm để mua quyền lại quyền đặt tên, chúng ta không tranh nổi với bọn họ đâu."

"Chuyện này cũng không sao." Hàn Phỉ nói : "Chỉ cần không phải do tên đầu bếp kia cướp là được."

"Các cậu đừng nói như vậy." Hứa Uyển nói: "Anh ta rất lợi hại, lỗi OI, là chính anh ta giúp tôi xử lý đấy."

"Cái gì?"

Biểu lộ của Chu Trạch với Vương Chấn đều bất ngờ, đối với lí do Hứa Uyển đưa ra, cảm thấy khó mà tin nổi.

"Không thể nào, anh ta chỉ là một đầu bếp, sao có thể biết mã máy tính được?" Chu Trạch nói:

"Nếu như anh ta thật lợi hại như vậy, hoàn toàn có tư cách chính mình lập nghiệp rồi, còn đi làm đầu bếp làm cái gì."

"Lời này tôi tán thành, đừng nói là lập nghiệp, nếu là thật có trình độ giỏi như vậy, đi những công ty khác làm công, một năm cũng có thể kiếm được vài trăm ngàn dễ dàng, cũng không cần thiết ăn bám phú bà."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Uyển nói chính đầu bếp kia đã giúp một tay, tôi thấy có khi cô ấy tâm động rồi." Hàn Phỉ nói.

"Cậu nói cái gì đó." Hứa Uyển nói:

"Chuyện này tôi lừa các cậu làm gì chứ, thực sự là anh ta giúp tôi xử lý. Chúng ta nghiên cứu nhiều ngày như vậy, đều không có phương án tốt để giải quyết, tôi cũng không có khả năng tùy tiện là có thể nghĩ ra được biện pháp xử lý."

"Tôi thấy là cậu thèm muốn thân thể của người ta nha, đi ăn cơm đều không nói cho tôi một tiếng." Hàn Phỉ nói.

"Cô không phải là nhìn anh ta không vừa mắt sao, tôi liền tự mình đi thôi." Hứa Uyển nói: "Hơn nữa đồ ăn của cửa tiệm bọn họ rất ngon, muốn ăn cũng rất bình thường."

"Chậc chậc chậc, việc này cô nói với tôi làm gì đi mà nói với Chu Trạch ấy."

"Thực sự là không còn cách gì với các cậu mà." Hứa Uyển im lặng lắc đầu một cái, "Long Tâm đã chuyển tới nơi này, chúng ta có nên gửi qua một giỏ hoa quả để chào hỏi không?"

"Ngày hôm qua, cũng đã lục tục đưa thiết bị vào rồi." Hàn Phỉ nói: "Hôm nay hẳn là làm không sai biệt lắm."

"Tôi cảm thấy cần phải đi chào hỏi một lần, tuy rằng người ta không quen biết chúng ta, nhưng đi qua đi lại trước lạ sau quen, đều là không sai." Vương Chấn nói:

"Giai đoạn gây dựng sự nghiệp, phải phát huy tinh thần da mặt dày, như vậy mới có càng nhiều cơ hội."

"Yên tâm, tôi đã cân nhắc đến phương diện này rồi, đều đã mua đồ xong rồi, đợi lát nữa liền đưa tới, giao lưu thân mật." Chu Trạch nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 663.
Bình Luận (0)
Comment