Trong phòng họp, sắc mặt bọn người Brandon như tro tàn, ngồi phịch ở trên ghế.
Đây là kết quả mà bọn họ không hề nghĩ tới.
“Mọi chuyện đã được giải quyết, tôi hi vọng các người có thể viết một lá thư xin lỗi.” Brown nói:
“Về phần chuyện nghỉ học và cưỡng chế về nước, còn có một số thủ tục cần làm, khả năng còn cần phải chờ mấy ngày nữa, các người trở về chuẩn bị đi.”
“Chẳng lẽ không có chỗ nào để thương lượng nữa sao?”
“Không có, các người vẫn là nên đi đi thôi, nhưng mà các người yên tâm, tôi nghĩ Lâm tiên sinh sẽ không làm loạn đâu. Tôi có thể cam đoan về vấn đề an toàn mấy ngày nay của các người.”
Brown không hề nói rõ đây là bởi vì bọn họ đắc tội người không nên dây vào, không muốn đả kích lòng tin của bọn họ.
Đừng nói nơi này là Trung Quốc, cho dù là tại nước Mỹ, thì trước lợi ích to lớn cũng sẽ không có ai đứng ra nói chuyện giúp bọn họ đâu.
“Mẹ nó, chúng ta đi thôi.”
Mắng một câu, ba người Brandon tức giận rời đi.
“Brandon, chúng ta hiện tại xong rồi, đã không thể tìm được người đối phó anh ta nữa.” Jack nói.
“Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, tôi nhất định sẽ làm cho anh ta phải trả giá thật lớn!” Brandon nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi là người Mỹ, dựa vào cái gì lại bị người Hoa bắt nạt!”
“Nhưng chúng ta đã không có cách nào nữa.”
“Cậu ta không phải muốn khai trừ chúng ta sao, chờ đến trước khi về nước một ngày, tôi sẽ đi đốt đi tiệm của anh ta.” Brandon nói:
“Dùng cách nói của người Trung, đây là hoặc là không làm, còn mà đã làm thì phải làm cho xong. Chờ đến lúc bọn họ tra được hung thủ thì chúng ta đã trở về nước, pháp luật nước Mỹ sẽ bảo hộ chúng ta, sẽ không hèn nhát giống như Brown!”
Lúc Lâm Dật trở lại cửa tiệm nhỏ thì đã qua giờ dùng cơm.
Nhưng Lâm Dật ngoài ý muốn phát hiện, tại trước cửa tiệm, có mấy cái hộp cỡ lớn được gia cố thêm.
Trên mỗi một thùng giấy, đều là các nhãn tên không giống nhau, dùng để thu gom các loại đồ bỏ đi khác nhau.
Lâm Dật nhìn vào bên trong thùng giấy, có thùng đựng đầy chai nhựa, có thùng đựng sách cũ và giấy báo, còn có một thùng có đựng mấy món quần áo cũ nhưng còn chưa hỏng, xem ra vẫn còn còn có thể mặc.
Lâm Dật sờ cằm, ngoại trừ Kỷ Khuynh Nhan, thì hình như không ai có lá gan để những vật này tại tiệm của mình cả.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật liền gọi điện thoại.
“Đồ trước cửa tiệm là của em sao?”
“Ừm, em gọi người đưa qua, nó có thể giúp bọn họ thu được thêm ít đồ.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Công việc ngày hôm nay của em cũng không nhiều, đợi lát nữa em sẽ qua.”
“Được.”
Việc làm ăn của tiệm buổi chiều không quá bận, Lâm Dật buồn bực ngán ngẩm ngồi ngẩn người trong tiệm.
Cứ như vậy ngày qua ngày cũng không tìm được biện pháp mở nhiệm vụ cuối cùng, khi nào mới lấy được phần thưởng cuối cùng của hệ thống đây!
Buổi chiều, ngay tại lúc Lâm Dật bận rộn, Kỷ Khuynh Nhan đi vào từ bên ngoài.
“Lâm Dật anh mau tới đây, chúng ta thu thập được rất nhiều thứ, em cảm thấy ít nhất có thể được 100 tệ.”
Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan, dở khóc dở cười nói:
“Đồ rách nát của nhà ai mà đáng tiền như thế, em nói cho anh một tiếng, anh cũng đi nhặt ve chai.”
“A? Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ còn không được 100 tệ sao?”
“Cùng lắm chỉ có thể bán được 20 tệ.”
“Không phải chứ, ít như vậy sao?”
“Chính là ít như vậy, khả năng còn không đủ cho em mua một đôi tất.”
Kỷ Khuynh Nhan theo Lâm Dật vào phía sau bếp, uể oải nói: “Vậy thì thu nhập một ngày của bọn họ khả năng đều không đến 100 tệ.”
“Cũng không nhất định, nếu như gặp được người có lòng tốt thì có thể bán được nhiều chút.”
“Nhưng cho dù có thể bán được hơn 100 tệ thì tại thành thị như Trung Hải này, hình như cũng không đủ để sinh hoạt.”
“Không phải vậy sao, đây chính là cuộc sống, có một số việc là không còn cách nào.”
“Vậy anh nói xem, em giúp đỡ mấy người đó một chút, trợ cấp cho Đông Đông đến trường, lại cho bọn họ một phòng nhỏ, cải thiện cuộc sống, anh cảm thấy thế nào.”
Lâm Dật bưng lấy khuôn mặt đáng yêu của Kỷ Khuynh Nhan.
“Làm việc tốt đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng có một chuyện, em cần phải nhìn rõ một chút.” Lâm Dật nói:
“Em cảm thấy nhà của Đông Đông rất khó khăn, nhưng trên thực tế, còn có người còn khó khăn hơn nhiều so với bọn họ. Cho dù chúng ta có tiền thì cũng không thể giúp hết tất cả mọi người được.”
“Chị...”
Ngay lúc Lâm Dật đang nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan, có một cái đầu nhỏ thò vào từ ngoài cửa.
Kỷ Khuynh Nhan đi ra từ sau bếp, phát hiện là Vương Đông Đông tới.
“Đông Đông vào đi.”
Nhìn thấy Vương Đông Đông, Kỷ Khuynh Nhan đón cậu vào.
“Sao lại chỉ có một mình em tới, bà nội em đâu.”
“Bà nội em đang nhặt ve chai trong trường học, bà sẽ không tới đâu.”
“Đi, chị dẫn em vào sau bếp, chỗ đó có đồ ăn ngon.”
“Hắc hắc...”
Vương Đông Đông thật thà cười rộ lên, “Chị, em không đói bụng, em tới để tặng đồ cho chị.”
“Ừm? Cho chị cái gì vậy?”
Vương Đông Đông hưng phấn lấy ra hai quả táo từ trong túi.
“Vừa rồi em và bà nội cùng đi bán phế phẩm, ven đường có mua táo, bà mua cho em hai quả, bảo em mang đến cho các người.”
Táo cũng không tính là lớn, thậm chí còn không bằng nắm đấm của mình.
Người thường xuyên đi dạo siêu thị như Kỷ Khuynh Nhan, liếc một chút liền nhận ra hẳn là loại táo rất rẻ.
Nhưng nhìn hai quả táo, Kỷ Khuynh Nhan lại cảm thấy vô cùng quý giá.
“Em giữ lấy mà ăn đi.” Kỷ Khuynh Nhan kìm nước mắt, “Chị bình thường cũng có ...”
Nói được nửa câu, Kỷ Khuynh Nhan cảm giác bả vai mình bị xiết chặt, Lâm Dật từ phía sau bấm một cái, khiến cho câu nói kế tiếp đều nghẹn lại trong bụng, cũng không nói ra miệng.
Lâm Dật cầm lấy hai quả táo, mình tự nếm thử trước một miếng.
“Rất ngọt nha, em nếm thử xem.”
Kỷ Khuynh Nhan giờ mới hiểu được dụng ý của Lâm Dật, cũng cắn một miếng, thế nhưng vị chua này thiếu chút nữa khiến cô nghiến răng.
“Rất ngon, ngọt hơn nhiều so với táo trước đó mà chị đã từng mua.”
“Hắc hắc...”
Vương Đông Đông cười rộ lên, nhưng không nói gì, chỉ là đứng cười tại chỗ, trong mắt tràn ngập cảm giác thỏa mãn và vui sướng.
Nhìn nụ cười của Vương Đông Đông, khóe miệng của Kỷ Khuynh Nhan cũng giương lên.
Nhưng trong lòng lại còn chua hơn so vị táo lúc nãy.
Cậu bé ngay cả ham muốn tối thiểu nhất cũng không có, tại sao lại phải nếm trải mọi khó khăn của đời người chứ.
------
Dịch: MBMH Translate