Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 670 - Chương 668. Nhân Gian Rực Rỡ, Lòng Lại Đầy Chua Xót

Chương 668. Nhân Gian Rực Rỡ, Lòng Lại Đầy Chua Xót
Chương 668. Nhân Gian Rực Rỡ, Lòng Lại Đầy Chua Xót

Kỷ Khuynh Nhan đem phần táo còn lại, bỏ vào trong túi xách của mình.

Sau đó cúi người, sờ lên đầu của Vương Đông Đông, “Đi, chị dẫn em đi xem đồ tốt.”

“Đồ tốt gì vậy?”

“Chị giúp mấy người thu gom một ít đồ, lát nữa sẽ cùng em mang đi bán.”

“Đây đều là của em sao?”

Đôi mắt của Vương Đông Đông trừng lớn, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui sướng.

Trong mắt cậu, bình nhựa và báo chí cũ chính là tiền, chính là bảo bối.

“Ừm, đi, chị dẫn em đi nhìn xem.”

“Anh sẽ thu thập cùng hai người.”

Lâm Dật đóng cửa tiệm, giúp đỡ Vương Đông Đông bỏ phế phẩm thu gom được vào trong túi, chuẩn bị lái xe đi bán, nếu không thì một mình cậu cũng cầm không được nhiều đồ như vậy.

Sau khi thu thập xong thì được hai cái túi lớn.

“Lái xe của em đi, xe của anh là xe hai chỗ, chứa không nổi những vật này.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Được.”

Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, đem hai bao phế phẩm lớn bỏ vào xe Maserati.

Người xung quanh đi qua đều kinh ngạc muốn rớt cằm.

Lái Maserati đi bán phế phẩm, kẻ có tiền đều chơi trò kích thích như thế sao?

Ngồi trong xe Kỷ Khuynh Nhan, Vương Đông Đông khẩn trương đến mức thân thể cứng ngắc, ngay cả động cũng không dám động.

“Không cần khẩn trương như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Đây là lần đầu tiên em được ngồi xe như này, sợ sẽ đụng hỏng đồ.”

“Không có việc gì, đây là xe của chị, cứ tự nhiên một chút, không cần câu nệ như vậy, nếu không thì chị sẽ không vui.”

“Đã biết, thưa chị.”

Dưới sự dẫn đường của Vương Đông Đông, Lâm Dật lái xe đến một tiểu khu cũ kỹ, phía trong tiểu khu có một nhà để xe đang mở cửa.

Nơi đó là một nhà thu gom ve chai, có hai người một nam một nữ đang ngồi thu dọn đồ đạc tại cửa ra vào, sau đó đem đồ bỏ vào xe tải bên cạnh.

Nhìn thấy Maserati lái qua, một nam một nữ đều dừng động tác trên tay lại, không biết xe này là tới để làm gì.

“Chú Lý, chúng con tới bán phế phẩm.”

Sau khi xe dừng hẳn, Vương Đông Đông dẫn đầu xuống xe, rồi đem hai bao phế phẩm lớn cầm xuống.

“Lái xe tới bán phế phẩm? Bán từng ấy phế phẩm, còn không đủ tiền xăng cho người ta đi.”

Vương Đông Đông có chút mất tự nhiên, “Là anh chị dẫn con tới.”

“Giúp nó tính toán xem được bao nhiêu tiền, nếu có thể cho nó thêm chút nào thì cho thêm chút đó đi.” Kỷ Khuynh Nhan thương lượng.

Người đàn ông được gọi là chú Lý bỗng đỏ mặt, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy mà lại nói chuyện với mình.

“Tên nhóc Đông Đông này tôi cũng có quen biết, dù sao cũng hay đến đây để bán đồ, cụ thể có bao nhiêu tôi cũng không đếm nữa, cho cậu 25 tệ có được không.”

Lâm Dật tính rằng những vật này nhiều lắm cũng chỉ có thể bán được 20 tệ, đối phương lại cho đến 25 tệ, đã không tính là ít.

“Đông Đông, em cảm thấy thế nào?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

“Ừm vâng, đã rất nhiều rồi.”

Người đàn ông được gọi là chú Lý kia lấy ra 25 tệ nhàu nát từ trong túi bên hông, giao cho Vương Đông Đông.

“Chú Lý, dì Vương, chúng con đi đây.”

“Đi thôi, đi thôi, xú tiểu tử đi ra ngoài còn được ngồi xe con.”

“Hắc hắc.”

Ba người lên xe, trở về cửa tiệm nhỏ.

Kỷ Khuynh Nhan sờ đầu Vương Đông Đông.

“Có đói bụng không, để anh của em làm cho em chút cơm nha.”

“Em không đói bụng, em phải đến trường học tìm bà nội, đem tin tức tốt này nói cho bà mới được.”

“Vậy em chờ một lát.”

Kỷ Khuynh Nhan đến sau bếp, cầm mấy cây dăm bông và hoa quả, đưa cho Vương Đông Đông.

“Đói thì ăn ít đồ lót dạ một chút.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Chị và anh sẽ ở chỗ này chờ các người, buổi tối nhất định phải tới ăn cơm đó.”

“Cảm ơn anh chị.”

Sau khi cúi chào hai người, Vương Đông Đông hào hứng vội vàng chạy ra khỏi cửa tiệm nhỏ.

Đối với cậu mà nói, đi qua đó giúp đỡ cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.

Mà là muốn đem 25 tệ này cho bà nội.

Trở lại trong tiệm, Kỷ Khuynh Nhan chỉnh sửa lại một phần quy tắc tái chế.

Hi vọng các học sinh gần đây có thể bỏ các loại rác tái chế vào trong thùng trước cửa, cố gắng giúp bọn họ càng nhiều càng tốt.

Hơn mười giờ đêm, khách trong tiệm đã về gần hết.

Bà cụ và Vương Đông Đông, lặng lẽ đi vào từ bên ngoài.

“Cô gái, trong tiệm không còn khách nữa đúng không.”

“Có khách cũng không có việc gì, mau vào đi.”

Khi đến trong cửa tiệm nhỏ lần nữa, hai người đã không còn câu nệ giống như trước đó.

Nhất là Vương Đông Đông, đã thân quen với Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, nói chuyện cũng không còn rụt rè nữa.

“Chị, chị lại đây với em.”

Vương Đông Đông đứng tại cửa ra vào, vô cùng thần bí, hướng về Kỷ Khuynh Nhan mà ngoắc ngón tay.

“Là có bí mật gì muốn nói với chị sao?” Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói.

“Ai nha, chị mau tới đây đi.”

“Em đúng là tiểu hỗn đản, tuổi không lớn lắm mà đã học được cách câu dẫn bạn gái anh rồi.” Lâm Dật cười nói.

“Chớ dọa đứa nhỏ, nhanh đi nấu cơm đi.”

Vương Đông Đông vẫn đứng ở đằng xa, cười hì hì nhìn Kỷ Khuynh Nhan, lại ngoắc ngón tay.

“Chị mau tới đây đi.”

Kỷ Khuynh Nhan cười đi qua, ngồi xổm xuống nhìn Vương Đông Đông.

“Em muốn nói gì với chị sao?”

Vương Đông Đông lặng lẽ liếc nhìn Lâm Dật liếc một chút, sau đó xoay người, chặn ánh mặt của Lâm Dật lại, nhỏ giọng nói:

“Chị nhắm mắt lại đi.”

“Được, chị sẽ nhắm mắt lại.”

Vương Đông Đông sờ soạng trong túi quần một hồi lâu, sau đó nói:

“Chị mở mắt ra đi.”

Kỷ Khuynh Nhan mở mắt, phát hiện trên tay Vương Đông Đông có cầm một cây kẹo.

“Cái này cho chị.”

Vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan mang theo vui vẻ, nhận lấy kẹo trên tay Vương Đông Đông.

“Cái này cho chị thật sao?”

“Vâng.” Vương Đông Đông liên tục gật đầu, sợ Kỷ Khuynh Nhan không tin.

“Thật là tốt, nhưng sao em lại mua kẹo cho chị.”

“Lúc em và bà nội đang nhặt ve chai trên sân bóng rổ, có một anh trai tặng cho một chị gái một một cây kẹo. Chị ấy sau khi ăn xong thì vô cùng vui vẻ, cho nên em cũng muốn mua cho chị một cái.”

Kỷ Khuynh Nhan dở khóc dở cười nhìn Vương Đông Đông.

Bản thân mình cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà lại để một bé trai mười mấy tuổi trêu chọc.

Đây là muốn trưởng thành rồi đúng không?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 668.
Bình Luận (0)
Comment