Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 671 - Chương 669. Cháu Giữ Giúp Bà

Chương 669. Cháu Giữ Giúp Bà
Chương 669. Cháu Giữ Giúp Bà

Cây kẹo tuy không đáng tiền, nhưng trong lòng Kỷ Khuynh Nhan vẫn cảm thấy rất vui.

Nào là táo, nào là kẹo que, từng món quà nhỏ.

Loại cảm giác này thú vị hơn nhiều so với việc bị Lâm Dật trêu chọc.

Không bao lâu sau, Lâm Dật bưng hai bát mì đi ra, còn có hai món ăn kèm.

Ăn cơm chiên trứng hoài cũng sẽ chán, hôm nay đổi khẩu vị cho bọn họ.

“Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, các người cứ để đồ vật lại trong tiệm, ngày mai cháu sẽ lái xe đi bán giúp hai người, không cần tự mình đi làm gì.” Lâm Dật nói.

“Không cần vậy đâu.” Bà lão vội vàng từ chối, “Tự chúng tôi đi là được rồi, không thể chuyện gì cũng nhờ hai người giúp đỡ được. Vợ chồng trẻ hai người làm ăn cũng không dễ dàng gì, da mặt tôi cũng không dày đến mức đó.”

“Việc này thì có là gì, chỉ là giúp đỡ chút thôi.”

“Vậy cũng không được, tự chúng tôi đến là được rồi.” Ánh mắt bà lão híp lại, tuy rằng có chút chua xót, nhưng lại rất hạnh phúc.

“Vậy được rồi, có gì cần giúp đỡ thì hai người cứ nói với cháu, tóm lại đừng khách khí làm gì.”

“Cám ơn hai người, người tốt nhất định sẽ được đền đáp.”

Bầu không khí trong cửa tiệm nhỏ rất hài hòa, nhìn thấy hai người hài lòng ăn đồ mà Lâm Dật làm, Kỷ Khuynh Nhan ngồi một bên nâng má.

Cô cảm thấy, lúc mình có năng lực thì nên đi giúp đỡ một số người cần sự trợ giúp.

Đối với mình mà nói, đây cũng là một loại may mắn.

...

Trong tuần tiếp theo, cuộc sống của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan cũng không có gợn sóng gì quá lớn.

Công việc của Long Tâm đang chậm rãi triển khai, đồng thời cũng đã đi vào quỹ đạo.

Mà trong đó, Lương Nhược Hư cũng đã giúp đỡ không ít.

Ngoài ra, từ trong miệng Lương Nhược Hư, Lâm Dật cũng hiểu rõ tại sao người phụ trách Đại sứ quán - Brown lại dùng thái độ cung kính như vậy đối với mình.

Bởi vì chuyện trung tâm nghiên cứu đã được đưa vào danh sách quan trọng, Brown là người đứng đầu Đại sứ quán, trong đó có không ít chuyện điều giải công tác cần ông ta làm.

Với lại trong đó, ông ta cũng có thể thu được lợi nhuận to lớn, đương nhiên là sẽ đứng về phía mình.

Dựa vào nguyên nhân trên, Lâm Dật nghĩ chủ nghĩa tư bản có vẻ như cũng có ưu điểm của bọn họ.

Có tiền chính là cha.

Ai cũng phải nhìn sắc mặt của mình để nói chuyện.

Mà trong một tuần này, hầu như ngày nào cửa tiệm nhỏ cũng đóng cửa vào khoảng mười một giờ.

Mỗi ngày đều sẽ chờ cụ bà và Vương Đông Đông cơm nước xong xuôi mới rời khỏi.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Vương Đông Đông đã mập lên một vòng, mà Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan cuối cùng cũng biết tên của bà lão.

Bàng Tú Hoa, một cái tên rất thuần phác lại mang theo cảm giác thời gian.

Mà trong khoảng thời gian này, Vương Đông Đông với Kỷ Khuynh Nhan và Lâm Dật, cũng coi như thân quen hoàn toàn.

Lúc Lâm Dật bắt nạt Kỷ Khuynh Nhan, nó cũng dám đứng ra nói đỡ cho Kỷ Khuynh Nhan.

Mà bạn tốt của Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện cũng biết trong cửa tiệm nhỏ có hai vị khách đặc thù.

Vào một ngày nào đó, còn cực kỳ không biết xấu hổ mà lừa Vương Đông Đông một cây kẹo que.

Thật sự là thoái hóa đạo đức không có lòng người mà.

Ngoài chuyện đó ra, Kỷ Khuynh Nhan còn mua rất nhiều sách cho Vương Đông Đông.

Có lúc, cậu bé không cần đi hỗ trợ bà thì sẽ ở lại sau bếp của Lâm Dật, giúp đỡ rửa chén, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi ở một bên đọc sách.

Là một đứa bé vô cùng hiểu chuyện.

Mà Kỷ Khuynh Nhan cũng đang tự hỏi, làm thế nào mới có thể giúp đỡ bọn họ tốt hơn.

Giúp đỡ Vương Đông Đông đến trường là chuyện không thành vấn đề, đưa cho bọn họ một căn nhà nhỏ cũng không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề chính là, hai người bọn họ đều không có nguồn kinh tế.

Mình có thể giúp đỡ bọn họ nhất thời, nhưng lại không có biện pháp giúp bọn họ cả đời được.

Cho nên Kỷ Khuynh Nhan vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, hy vọng có thể nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ để giải quyết vấn đề này.

“Tiểu tử, tới đây.”

Giống như thường ngày, sau khi hai người ăn xong, Vương Đông Đông giúp đỡ thu dọn chén đũa.

Nhưng trong lúc này, bà lão lại gọi Lâm Dật sang bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Kỷ Khuynh Nhan tìm một lý do giữ Vương Đông Đông lại phía sau bếp.

Hai người rõ ràng là có lời muốn nói, mà lại không muốn để cho người khác nghe được, nếu không thì bà lão cũng sẽ không làm như vậy.

“Có chuyện gì vậy ạ.” Sau khi ngồi xuống bên cạnh bà lão, Lâm Dật hỏi.

Bà lão run run rẩy rẩy, lấy từ trong ngực ra một cái túi màu đỏ, bên trong hình như đựng không ít đồ.

Bà lão mở cái túi đó ra trước mặt Lâm Dật.

Lâm Dật nhìn thấy bên trong tất cả đều là tiền, một tệ, năm tệ, mười tệ, thậm chí còn có mấy tờ 50 tệ, mà còn lại, tất cả đều là tiền xu.

Lâm Dật không biết cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng gần 1800 tệ.

“Bà đưa nhiều tiền ra như vậy làm gì, nếu như gặp phải người xấu thì sẽ bị cướp mất đó.” Lâm Dật cười ha hả nói.

Nói như vậy, là bởi vì Lâm Dật muốn bà ấy có ý thức an toàn một chút.

Bởi vì có khả năng đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà.

Bà lão nhếch miệng cười lên, nếp nhăn trên khóe mắt đều chồng lại cùng một chỗ.

Cho dù trên thân bẩn thỉu, nhưng nụ cười lại phá lệ sạch sẽ.

“Bà bình thường đều không để nó trên người, hôm nay cố ý lấy ra.”

Lâm Dật phản ứng nhanh, đoán được ý của bà.

“Bà có phải là muốn cháu gửi dùm hay không?”

“Đúng đúng đúng, cháu giữ giúp bà.”

Hả?

Khác một chữ mà như một trời một vực.

Suy nghĩ của bà lão có vẻ như không giống với suy nghĩ của mình lắm.

“Ý của bà là nhờ cháu cầm giúp, mà không phải là gửi tới ngân hàng sao?”

Bà lão cười gật đầu, lộ ra hai hàm răng không đầy đủ.

“Đúng đúng đúng, cháu giữ giúp bà.”

“Bà ơi, như này cũng quá lạc hậu đi.” Lâm Dật nói:

“Bà đưa cho cháu giữ cái này không thể an toàn bằng việc gửi ở ngân hàng đâu.”

“Không gửi ngân hàng, bà muốn gửi nó cho cháu.” Bà lão cố chấp nói:

“Cháu giúp bà một chút đi.”

“Đây không phải là chuyện có giúp hay không.” Lâm Dật nói:

“Cháu có thể cam đoan, cho dù người gửi ở chỗ cháu thì cháu một đồng cũng sẽ không động, nhưng dù nói thế nào, nơi này của cháu cũng không an toàn bằng ngân hàng a.”

“Đây không phải là chuyện có an toàn hay không, mà là thân thể của bà đã càng ngày càng tệ.” Bà nói:

“Bà sợ có một ngày nào đó mình đột nhiên không còn nữa, nếu quả thật có một ngày như vậy, bà hy vọng cháu có thể đem số tiền này giao lại cho cháu của bà. Về phần nó có thể sống bao lâu, bà cũng không quản nữa.”

Lâm Dật nhếch miệng, trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Việc này đợi lát nữa lại nói, cháu đã từng học y, để cháu xem mạch giúp bà.”

Lâm Dật cũng không có kỹ năng lâm sàng gì cao siêu, nhưng dưới sự gia trì của 《 Nội Kinh dược điển 》 thì trình độ Trung y cũng có thể coi là không tệ. Chút năng lực nhỏ như bắt mạch, xem bệnh thì vẫn có.

“Tiểu tử, cháu còn biết Đông y sao? Thật sự là không tầm thường nha.”

“Bà trước khoan hãy nói chuyện.”

Lâm Dật nghiêm túc, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả chẩn bệnh.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 669.
Bình Luận (0)
Comment