Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 672 - Chương 670. Nhân Gian Quá Khổ, Tôi Cũng Không Muốn Tiếp Tục Nữa

Chương 670. Nhân Gian Quá Khổ, Tôi Cũng Không Muốn Tiếp Tục Nữa
Chương 670. Nhân Gian Quá Khổ, Tôi Cũng Không Muốn Tiếp Tục Nữa

Bà lão không nói nữa, cũng sợ ảnh hưởng đến Lâm Dật.

“Năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Dật hỏi.

“Bà đã 86.” Bà lão khoa tay nói:

“Lúc ấy đứa con kia của bà cũng không chịu thua kém, nếu như nó kết hôn sớm thêm mấy năm nữa thì và đã có thể nuôi lớn cháu trai rồi.”

Lâm Dật thở phào một cái, tim của bà ấy không tốt lắm, còn bị suy tim nghiêm trọng, nhưng kết hợp với tuổi tác hiện tại của bà thì cũng coi như là hiện tượng bình thường.

Nhưng sau này nhất định phải coi trọng, nếu như cứ tiếp tục như thế nữa thì thật sự có khả năng sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.

“Ngày mai bà tới tìm cháu sớm một chút, cháu dẫn bà đi bệnh viện một chuyến.”

Suy nghĩ ban đầu của Lâm Dật là làm phẫu thuật chống đỡ tim cho bà ấy trước, như vậy sẽ có thể bớt đi được rất nhiều nguy cơ, sau đó lại chú ý điều dưỡng thân thể, sống lâu thêm mấy năm là chuyện không thành vấn đề.

Nếu không lấy trạng thái hiện tại của bà ấy thì quả thực là rất khó nói.

“A? Đi bệnh viện sao? Bà không đi đâu, chỗ kia đắt lắm, chút tiền ấy của bà còn không đủ mua thuốc.”

“Yên tâm, tất cả phí dụng đều sẽ do cháu trả, không cần người trả tiền đâu.” Lâm Dật nói:

“Bà cũng đừng từ chối nữa, nếu như buổi sáng ngày mai bà không đến thì từ nay về sau cũng đừng đến tiệm của cháu nữa, cháu cũng mặc kệ cháu của bà luôn.”

“Tiểu tử, cháu đừng như vậy mà.” Bà lão nói:

“Bà đều đã lớn tuổi như vậy rồi, dù sao cũng đã sắp chết, lãng phí nhiều tiền trên người bà như vậy không đáng đâu.”

“Không có gì mà đáng hay đáng không hết, chỉ có nên hay không thôi.” Lâm Dật nói:

“Bà chỉ cần nghe lời của cháu, muốn sống thêm ba, năm năm nữa cũng là chuyện không thành vấn đề.”

“Đừng nói ba, năm năm, ba năm ngày bà cũng không muốn sống nữa.” Bà lão cười nói: “Còn không bằng chết ngay bây giờ.”

“Đây là lời nói gì vậy, bà phải điều dưỡng thân thể thật tốt, rồi hãy nhìn ngắm thế giới này thật kỹ.”

Bà lão vừa cười vừa khóc:

“Nhân gian quá khổ, bà không muốn nhìn nữa, cũng không muốn tiếp tục nữa.”

Vẻ mặt của Lâm Dật trong nháy mắt liền ngưng lại.

Trong lòng mang theo nỗi sợ hãi và lo nghĩ, nhẹ nhàng kéo tay bà cụ lại.

“Mọi chuyện đều sẽ khá hơn thôi, vì Đông Đông, phải sống cho thật tốt, bà còn phải nhìn thấy em ấy học đại học, cưới vợ nữa.”

Bà lão cười rộ lên, “Sống một ngày chính là một ngày, phải tranh thủ tích lũy thêm cho nó.”

“Chúng ta đều phải cố gắng mà sống.”

Bà lão đem túi vải đỏ giao cho Lâm Dật, nói nghiêm túc: “Cái này cháu nhất định phải giữ giúp bà.”

“Được, cháu sẽ giữ giúp bà.” Lâm Dật nói: “Nhưng buổi sáng ngày mai người phải qua đây.”

“Chỉ cần cháu có thể giúp bà giữ tiền, vậy thì mọi chuyện đều sẽ nghe theo cháu.”

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Bà lão nhếch miệng nở nụ cười, “Đã hơn mười một giờ rồi, bà không quấy rầy vợ chồng trẻ hai người nữa, sau này phải sống thật tốt, không được cãi nhau đó.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

“Cháu trai, đi thôi, để cho anh chị còn về nhà nữa.”

“Vâng thưa bà.”

Vương Đông Đông đi ra từ phía sau bếp, trên tay còn mang theo một bao đồ lớn, đều là Kỷ Khuynh Nhan đưa cho.

Kỷ Khuynh Nhan kiểm tra điện nước, Lâm Dật khóa chặt cửa, cửa sổ, một hàng bốn người đi ra khỏi cửa hàng.

“Bà xem, phế phẩm hôm nay tốt hơn nhiều, có nhiều đồ như vậy, cháu cảm thấy chúng ta ít nhất cũng có thể bán được 80 tệ!”

Nói xong, Vương Đông Đông đem cái bao đã chuẩn bị từ trước ra, bắt đầu bỏ phế phẩm vào bên trong.

“Bà ơi, nhiều đồ như vậy, các người cầm một lần hẳn là không hết đi, để chúng con lái xe đưa các người trở về.”

“Không cần không cần đâu.”

Bà lão vừa cầm đồ vừa nói: “Một chuyến cầm không hết thì quay lại lần nữa là được.”

“Cần gì phiền phức như vậy chứ, các người còn phải đi đi lại lại một chuyến. Chúng con đưa người đi, sớm xong việc một chút, trở về liền có thể nghỉ ngơi sớm.”

“Không cần đâu.”

Bà lão cười nói: “Vợ chồng trẻ hai người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, các người còn có cuộc sống riêng của mình, chúng tôi cũng có cuộc sống riêng của mình. Người chỉ cần không chết, thì phải nỗ lực mà sống, tiểu tử, cháu nói có đúng không?”

“Lời này không sai.” Lâm Dật cười ha hả, nói.

Anh ôm bả vai Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật vỗ nhẹ, “Đi thôi, về nhà.”

“Ừm.”

“Gặp lại anh chị sau.”

“Ừm, ngày mai gặp lại.”

Kỷ Khuynh Nhan lưu luyến không rời, cô vẫn còn muốn giúp đỡ họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 670.
Bình Luận (0)
Comment