Hai người lần lượt lái xe về Cửu Châu các, Kỷ Khuynh Nhan cởi giày thể thao, thả mái tóc dài phía sau xuống, nhìn như thác nước màu đen chảy xuống từ cửu thiên.
“Chuyện lúc nãy, anh nói xem hai người Đông Đông có thể thu thập hết phế phẩm không?”
“Đoán chừng còn phải mất một hồi.” Lâm Dật nói:
“Những ngày này phế phẩm càng ngày càng nhiều, bọn họ còn phải đi lại nhiều chuyến, sao có thể xong việc nhanh như vậy được.”
“Nếu như có hai chúng ta giúp đỡ, đoán chừng hiện tại đã xong rồi.”
“Giúp đỡ cũng được, nhưng cũng phải cho bọn họ chút tôn nghiêm của cuộc sống chứ.” Lâm Dật nói:
“Qua nhiều năm như vậy, cụ bà cho dù là đi nhặt đồ bỏ đi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc dựa vào ăn mày mà sống qua ngày. Điều này cho thấy chắc hẳn bà ấy cũng là người có cốt khí, bọn họ có thể tiếp nhận một phần trợ giúp của chúng ta, nhưng lại không thể tiếp nhận toàn bộ. Bà ấy còn muốn sống dựa vào năng lực của mình. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ có thể sống được trong khoảng thời gian không nhận sự giúp đỡ của chúng ta.”
“Em đã hiểu.”
Lâm Dật thở phào một cái, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói mà bà cụ đã nói với mình.
“Nhân gian quá khổ, bà cũng không muốn tiếp tục nữa.”
Nếu như không phải là thật sự không chịu nổi, thì hẳn là bà ấy cũng sẽ không nói ra lời như vậy đâu.
“Đúng rồi, lúc em và Đông Đông ở phía sau bếp, anh và bà đã nói chuyện gì vậy?”
Lâm Dật lấy ra một túi vải đỏ từ trong túi áo của mình, cũng đem tiền bên trong đổ ra ngoài.
“Cái này…”
“Tiền?” Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy ngoài ý muốn nói: “Bà đưa cho anh sao?”
“Ừm.” Lâm Dật nói: “Bà ấy nói thân thể của mình, càng ngày càng tệ, sợ chính mình bỗng nhiên không còn nữa, cho nên muốn gửi tiền ở chỗ của anh.”
“Anh phải nói cho bà ấy rằng, không thể nói những chuyện không may như vậy.”
“Nói như thế cũng không sai, nhưng bà ấy cũng hơn 80 rồi, các cơ quan của thân thể cũng đã thoái hóa, ăn không ngon ngủ không ngon, có thể duy trì được trạng thái bây giờ đã là rất tốt rồi.” Lâm Dật nói:
“Anh chuẩn bị ngày mai sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện một chút, sắp xếp một cuộc phẫu thuật chống đỡ tim, như vậy sẽ có thể sẽ hóa giải được trạng thái hiện tại một chút.”
“Cũng được, nhưng nhất định phải làm cho thật tốt đấy.”
“Anh tự mình cầm đao, em còn sợ cái gì.”
“Hắc hắc, đùa thôi mà ~"
Kỷ Khuynh Nhan hôn lên mặt Lâm Dật một cái, “Bác sĩ Lâm là tốt nhất.”
“Tốt chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng tốt.”
Lâm Dật sờ lên cái cằm, chậc chậc chậc, đúng là một lời khen khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định a!
Kỷ Khuynh Nhan đi đến ngồi xuống ghế sô pha, đẩy mông Lâm Dật chen qua một bên.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, nhanh đi rửa mặt đi.”
“Thế nào, mông lớn là có thể bắt nạt người khác sao.”
“Đúng vậy, dù sao cũng lớn hơn anh, nhanh đi rửa mặt đi.”
“Bình thường không phải đều là em đi trước sao.”
“Em phải đếm tiền, ngày mai sẽ để cho tài vụ làm một tấm thẻ lưu trữ.”
“Được rồi.”
Hai người chia ra làm việc, ai cũng bận rộn, sau đó mỗi người đi nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Sở Hàm, đem chuyện đã xảy ra nói qua với cô một lần.
Lý Sở Hàm vui vẻ đáp ứng, nói rằng sẽ mau chóng sắp xếp kiểm tra và phẫu thuật.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Lâm Dật mới giữ nguyên áo mà nằm xuống, chuẩn bị ngày mai dậy sớm một chút.
Sau đó mang bà ấy đến bệnh viện.
...
Bên ngoài cửa tiệm nhỏ, bà lão và Vương Đông Đông đã đem tất cả phế phẩm đều bỏ vào trong bao.
“Bà nội, chúng ta đã lấy nhiều như vậy rồi, trở về trước đi.” Vương Đông Đông lau mồ hôi nói.
“Trước tiên khóa ổ khóa lại đã, đợi lát nữa trở lại lấy sau.”
“Vâng.”
Lúc mới bắt đầu, bởi vì là nguyên nhân thời gian cho nên Kỷ Khuynh Nhan chỉ chuẩn bị mấy cái thùng giấy.
Nhưng bởi vì vấn đề chất lượng cùng với việc càng ngày càng nhiều phế phẩm, cho nên sau đó cô đã tìm người đặt làm mấy cái hòm gỗ có kích thước lớn hơn, hơn nữa còn có cả ổ khóa.
Trong tiệm lúc không có người thì sẽ khóa lại, khi có người mới mở ra để mọi người cho đồ vào.
Sau khi khóa kỹ hòm gỗ, hai bà cháu mang theo túi đồ trên vai, mượn ánh sáng đèn đường, đi về nhà mình.
Trời buổi đêm có chút lạnh, nhưng nụ cười trên mặt bọn họ thì lại rất ấm áp.
Hơn 1h sáng, sự náo nhiệt và phồn hoa của đường phố Chính Dương cũng kết thúc tại thời khắc này.
Ngoại trừ tiếng kêu của dế mèn và tiếng ve thì không nghe thấy bất cứ thanh âm nào nữa.
Nhưng tại lúc này, có ba bóng người lén lén lút lút, đi ra từ bên trong một ngõ hẻm nhỏ.
Ba người ăn mặc đều rất đồng đều, mặc quần áo rộng thùng thình mũ che hết khuôn mặt, đeo khẩu trang và kính râm, đem chính mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ, không lộ ra một chút khe hở nào.
Ngoài ra, trên tay của ba tay còn mang theo đồ vật gì đó, đi đến trước cửa tiệm.
“Brandon, anh xác định làm như vậy không có vấn gì đề sao.” Lewis nhỏ giọng nói.
“Có thể có vấn đề gì chứ?” Brandon khinh thường nói: “Đợi lát nữa đập vỡ cửa kính rồi đem xăng đổ vào trong tiệm, sau đó chúng ta sẽ rời đi.”
“Lewis, cậu đúng là một tên hèn nhát, thủ tục của chúng ta đều đã xong xuôi rồi, tám giờ sáng ngày mai, máy bay sẽ bay về Mỹ. Cho dù bọn họ có biết là chúng ta làm, thì có thể làm gì được chúng ta? Pháp luật nước Mỹ sẽ bảo hộ chúng ta.” Jack nói.
------
Dịch: MBMH Translate