“Nhưng tôi sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.” Lewis nói:
“Xung quanh còn có nhiều nhà như vậy, nếu như đốt lan sang nhà khác thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
“Không cần phải sợ.” Brandon nói:
“Chờ sau khi đốt, chúng ta sẽ đứng gần đó để quan sát, chờ lúc lửa có xu hướng bùng lớn thì sẽ gọi điện báo cảnh sát. Lúc còn ở Mỹ, tôi cũng đã từng làm chuyện như này, cho nên rất có kinh nghiệm.”
“Vậy được, cứ làm như vậy đi.”
Hạ quyết tâm, ba người cầm lấy công cụ, lén lén lút lút đi tới cửa tiệm nhỏ.
Phá hủy ổ khóa trên cửa sổ, rồi lần lượt nhảy vào, sau đó đem xăng đổ ra khắp ngõ ngách trong cửa tiệm nhỏ.
“Đi thôi, xong việc rồi.” Brandon hài lòng nói, dường như đã thấy vẻ mặt Lâm Dật bó tay không biết làm thế nào hiện ra trước mắt.
Sau khi tưới hết xăng, ba người lại nhảy ra từ trong tiệm.
Hiện tại, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ thì nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành.
“Các người là ai!”
Trong đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một tiếng hét chói tai, khiến cho ba người giật nảy mình.
Không hề nghĩ tới sẽ có người đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy hai người xuất hiện ở trước mặt mình, tâm trạng của ba người đều khẩn trương.
Cũng may đó chỉ là một bà lão và một đứa trẻ, còn ăn mặc rách rưới, có chút giống với ăn mày gần đây, ứng phó hẳn là không khó lắm.
“Cút đi, ở đây không có chuyện của hai người.”
Suy nghĩ của Brandon rất đơn giản, chính là đuổi hai người kia đi, sau đó lại tìm cơ hội châm lửa.
Nhưng anh ta lại không biết hai bà cháu này lại có quan hệ với Lâm Dật.
Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan là người duy nhất trên thế giới này đối tốt với hai người, sao bọn họ có thể tùy tiện rời đi được.
“Các người là kẻ trộm, đừng hòng rời đi!”
Vương Đông Đông xông tới, nắm lấy quần áo của Brandon.
“Có ai không, bắt kẻ trộm a!”
“Có ai không, bắt kẻ trộm a!”
Tiếng gọi ầm ĩ nhanh chóng truyền khắp đường phố Chính Dương.
Ba người Brandon bị dọa sợ mất mật, chuyện này nếu như để người ta biết, thì mình sẽ xong đời mất!
“Mẹ nó, cậu cút ngay cho tôi!”
Brandon giáng một cú đấm thật mạnh vào đầu Vương Đông Đông.
Vương Đông Đông rên khẽ một tiếng, ý thức đã không rõ ràng nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy chân Brandon.
Thấy tình huống không tốt, bà lão run rẩy chạy chậm qua, cũng nắm lấy quần áo của Brandon, rồi cùng Vương Đông Đông la lên.
“Có ai không, có người trộm đồ!”
“Bắt kẻ trộm!”
Dưới sự hô hoán của hai người, đèn của các nhà xung quanh cũng dần sáng lên.
Nhìn thấy cảnh này, ba người bị dọa cho chảy cả mồ hôi lạnh.
“Mẹ nó, cút ngay cho tôi!”
Một chân Jack đá vào người Vương Đông Đông, không có bất cứ tình cảm nào.
Vương Đông Đông bị một chân đá bay, hét lên một tiếng.
Mà Lewis cũng không nhàn rỗi, nắm lấy bà lão, dùng lực kéo một cái, ném bà ra ngoài, ngã ầm trên mặt đất.
“Chúng ta đi nhanh đi, nếu không lát nữa mà có người tới thì chúng ta ai cũng không thoát được đâu!” Jack nói.
“Mẹ nó!”
Brandon không cam lòng, mình đã chuẩn bị lâu như vậy, không nghĩ tới lại bị hai tên ăn mày này phá hư.
“Đi thôi, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện mất.”
Ba người cũng không có ở lâu trước cửa tiệm nữa, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Cũng đúng vào đúng lúc này, mấy người nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, mặc tạm một bộ quần áo, rồi chạy ra từ trong nhà, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Bà nội!”
“Bà nội!”
Vương Đông Đông bò dậy từ dưới đất, chạy tới bên người bà nội, phát hiện cho dù gọi như thế nào thì bà cũng không trả lời.
Mà tại khóe miệng của bà còn có một vệt máu.
Người chưa từng trải như Vương Đông Đông bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vừa khóc lóc vừa kêu gào.
“Có ai không, van cầu các người cứu bà của cháu với.”
Có mấy người tốt đi xuống từ trên lầu, cùng nhau xông tới, nhưng cũng cuống cuồng theo.
“Chúng ta đừng nhìn nữa, bà lão đã bị như vậy rồi, phải nghĩ biện pháp đưa bà ấy đến bệnh viện thôi!”
“Bệnh viện Hoa Sơn là gần đây nhất, vậy thì đưa đến đó đi.” Một người phụ nữ trung niên nói: “Nhà ai có xe, có thể giúp đỡ một chút hay không.”
Lúc này, một người đàn ông cường tráng đứng dậy, “Nhanh lên xe của tôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Mọi người hợp lực, đem bà lão lên trên xe, rồi đưa đến bệnh viện Hoa Sơn.
...
Hơn ba giờ sáng, Bất Dạ Thành Trung Hải, cũng trút bỏ lớp áo lộng lẫy, để lộ ra mặt yên bình nhất của nó.
Reng reng reng _ _
Lâm Dật đang ngủ say thì bị đánh thức bởi chuông điện thoại.
“Mẹ nó...”
Lâm Dật xoay người mắng một câu, “Người nào mẹ nó lại gọi điện tới ở thời điểm này vậy.”
Xoay người lấy điện thoại, Lâm Dật đang muốn mắng chửi người thì ngoài ý muốn phát hiện, người gọi điện thoại cho mình lại là Kiều Hân.
Hả?
Lâm Dật trong lòng nghĩ thầm, cô gái nhỏ này, nửa đêm gọi điện thoại cho mình làm gì?
“Có chuyện gì sao?”
“Anh Lâm, tiệm của anh có phải là ở số 89 phố Chính Dương hay không? Anh có biết một đứa trẻ tên là Vương Đông Đông hay không?”
Ừ?
Hai câu hỏi liên tiếp của Kiều Hân khiến cho Lâm Dật không hiểu gì cả.
Kiều Hân sao lại hỏi mấy chuyện này?
“Có quen biết, có chuyện gì sao?”
“Bà nội của Vương Đông Đông xảy ra chút chuyện, được đưa đến cấp cứu. Lúc em hỏi người nhà của nó là ai thì nó nói có quen biết anh, cho nên em mới gọi điện để xác nhận.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Dật hoảng hốt, tỉnh cả ngủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Kiểm tra sơ bộ cho thấy là bị va đập, Lý chủ nhiệm đang ở bên cạnh em, chuẩn bị đưa vào ICU.”
“Tình huống nghiêm trọng như vậy sao?”
“Vâng, tình huống không quá lạc quan lắm.”
“Ở bệnh viện chờ chút, bây giờ anh sẽ qua đó ngay!”
Cúp điện thoại, Lâm Dật mặc vội một bộ quần áo, sau đó lao ra khỏi phòng.
Nghe thấy âm thanh từ phòng đối diện, Kỷ Khuynh Nhan mơ màng tỉnh dậy, thì thấy Lâm Dật đã thay quần áo, cảm thấy ngoài ý muốn.
“Anh muốn ra ngoài sao? Bên phía công ty xảy ra chuyện gì à?”
“Bên phía Đông Đông xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện sao?”
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng bị dọa cho phát sợ.
“Anh chờ em chút, em cũng đi với anh.”
“Vậy em nhanh lên một chút, tình huống bên kia hình như không tốt lắm.”
“Ừm.”
Lâm Dật đi ra khỏi biệt thự, lấy xe ra ngoài.
Cùng lúc đó, Kỷ Khuynh Nhan mặc thêm quần bò và áo cộc Nike rồi đi ra ngoài, sau đó cùng Lâm Dật tới bệnh viện.
------
Dịch: MBMH Translate