Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 675 - Chương 673. Thiếu Chút Nữa Thì Mỹ Mãn

Chương 673. Thiếu Chút Nữa Thì Mỹ Mãn
Chương 673. Thiếu Chút Nữa Thì Mỹ Mãn

Trên đường, Kỷ Khuynh Nhan cũng hiểu rõ được đại khái mọi chuyện, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì còn phải đến bệnh viện mới có thể biết được.

Trên đường đi, Lâm Dật liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ.

Không đến hai mươi phút, xe đã chạy đến bệnh viện, anh bấm gọi cho Kiều Hân.

“Các người đang ở chỗ nào.”

“Tại cửa ICU, anh Lâm, anh đi thang máy số sáu cạnh trung tâm điều trị đau ngực lên là có thể nhìn thấy chúng tôi.”

“Được.”

Hai người vào thang máy, một đường đi đến tầng bốn.

Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mi mắt hai người, khắp nơi đều là người nhà của bệnh nhân.

Trên mặt những người này hiện rõ sự mỏi mệt, thậm chí là tuyệt vọng.

“Chị!”

Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan, Vương Đông Đông liền nhào tới, ôm thật chặt cô rồi gào khóc, không thể kìm nén được nữa.

Kiều Hân đứng ở một bên, trong mắt đầy vẻ đau lòng.

Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Đông Đông.

“Đừng sợ, có chị đây rồi, nói cho chị biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì có được không.”

Vương Đông Đông lau nước mắt, không ngừng nức nở.

“Sau khi em và bà nội đem chỗ phế phẩm kia trở về, rồi quay lại chuẩn bị lấy phần còn lại thì đúng lúc đó nhìn thấy ba người lén lút nhảy ra từ trong cửa tiệm của hai người. Em cảm thấy bọn họ là kẻ trộm, cho nên đã cùng bà nội ngăn cản không cho bọn họ đi. Mấy người kia đá em mấy cước, còn ném bà sang một bên, sau đó bỏ chạy.”

“Có người vào trong tiệm của chúng ta sao?”

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy ngoài ý muốn.

Thời điểm khuya khoắt, ngoại trừ mình và Kỷ Khuynh Nhan ra thì bất kỳ người nào vào trong tiệm, đều có thể coi là có hành vi trộm cướp.

Nhưng lấy tình trạng an ninh của Trung Hải hiện tại thì đã rất ít gặp mấy tên trộm trắng trợn như vậy.

“Em có nhớ mấy người kia trông thế nào không?” Lâm Dật hỏi.

“Bọn họ đeo khẩu trang và kính mắt, em không thấy rõ dáng dấp ra sao.” Vương Đông Đông lại lau nước mắt một cái, “Nhưng bọn họ lớn lên rất cao to, nói chuyện cũng rất khó chịu, hình như không phải là người Hoa.”

“Không phải người Hoa sao?”

Trong lòng Lâm Dật lộp bộp một chút, đã đoán được là ai.

Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho Kỷ Khuynh Nhan, “Hai người cứ ở lại đây đã, anh đi qua kia nhìn một chút.”

“Đi đi, ở đây giao cho em là được.”

Lâm Dật và Kiều Hân đi qua một bên.

“Ai đã đưa bọn họ tới vậy, có nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra không.”

“Là một người đàn ông trung niên, ông ấy nói nghe thấy tiếng cầu cứu của đứa bé này, liền đem bọn họ đến bệnh viện. Hơn nữa ông ấy còn nói, trong tiệm của anh, ngửi thấy mùi xăng rất nồng, đây không quá giống với chuyện mà kẻ trộm có thể làm ra.”

Lâm Dật gật gật đầu, thông qua những manh mối này, anh đã đem mục tiêu khóa chặt trên người bọn Brandon.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Lương Nhược Hư.

Hai lần đầu đều không có ai nhận, cho đến khi gọi đến lần thứ ba mới có người bắt máy.

“Đêm hôm khuya khoắt gọi điện là có chuyện gì sao?” Lương Nhược Hư mơ màng hỏi.

“Bên phía tôi có xảy ra chút chuyện, cô bảo với người bên dưới, bắt ba tên du học sinh Brandon, Jack và Lewis lại, đừng để cho bọn họ rời khỏi Trung Hải.”

“Bắt ba người này lại sao?”

Vốn dĩ Lương Nhược Hư còn chưa tỉnh ngủ, nghe Lâm Dật nói thì càng lộ vẻ mê mang.

“Những chuyện khác khoan lại hỏi, cứ làm theo lời tôi nói là được.”

“Được, tôi hiện tại sẽ sắp xếp ngay.”

Lương Nhược Hư cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng cô có thể cảm thấy được, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.

Nếu không thì Lâm Dật cũng không có khả năng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình ở thời điểm này.

Mà chuyện mình có thể làm chính là giúp anh ấy xử lý tốt chuyện này.

Cúp điện thoại, Lâm Dật nhìn Kiều Hân.

“Tình huống của bà ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Lâm Dật hỏi câu này, nhưng thật ra là có hai tầng ý tứ.

Mệnh còn có thể giữ được hay không?

Nếu đổi lại là những người khác thì Lâm Dật cũng sẽ không hỏi như vậy.

Nhưng bà cụ đã lớn tuổi rồi, sẽ chịu không nổi chút giày vò nào cả.

Bất kỳ một sơ ý ngoài ý muốn nào đó cũng có thể là trí mạng.

“Tình huống rất không lạc quan, Lý chủ nhiệm đã kiểm tra cho bà ấy một chút. Bệnh nhân bị suy tim đã đến cấp độ hai, việc này vốn dĩ đã rất nguy hiểm. Tiếp theo bởi vì do va chạm, dẫn đến xuất huyết bên trong não. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, tình huống của bà ấy có thể tạm thời ổn định lại, sau đó mới có thể hội chẩn, sắp xếp phẫu thuật được.”

Lâm Dật trầm mặc một lát, “Đi tìm cho tôi một bộ quần áo, tôi vào xem thử.”

“Anh Lâm, anh đi theo em, chúng ta đi vào bên trong đổi đồ.”

Dựa theo quy định của bệnh viện thì trừ khi là nhân viên phòng ICU, nếu không những người khác sẽ không được vào trong.

Nhưng nhân vật đại thần giống như Lâm Dật và Lý Sở Hàm thì có thể tự nhiên lui tới ở chỗ này, không ai dám quản.

Cho dù Lâm Dật đã rời chức lâu rồi, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa(*), mặc dù người không còn nhưng uy vẫn còn.

(*)những người có chuyên môn đặc biệt về một khía cạnh nào đó, ngay cả khi họ đột nhiên trở nên kém cỏi về khía cạnh này thì họ vẫn giỏi hơn một số người vừa mới ở khía cạnh này

Chỉ cần đến đây, thì người nào gặp cũng đều phải khách khí kêu một tiếng Lâm chủ nhiệm.

Hai người thay trang phục chuyên dụng tại giữa phòng giảm xóc ICU.

Sau khi thay xong quần áo thì gặp được Lý Sở Hàm và chủ nhiệm phòng ICU đi ra từ bên trong.

Lại còn vừa đi, vừa thương lượng đối sách.

“Lâm Dật, cậu đến rồi.”

Nhìn thấy Lý Sở Hàm, Lâm Dật bước nhanh tới.

“Hiện tại tình huống thế nào rồi, có thể ổn định lại không?”

Đôi mi thanh tú của Lý Sở Hàm cau lại, “Tôi đã dùng hết biện pháp có thể dùng rồi, chỉ cần có thể gắng gượng qua buổi tối hôm nay, thì vẫn còn khả năng cứu, nhưng nếu như không được thì coi như xong.”

“Mang tôi qua đó xem thử.”

Trình độ lâm sàng của Lâm Dật đã đến cấp đại sư, dù ở trong khoa hồi sức thì anh vẫn có quyền uy của mình như trước.

Lý Sở Hàm nghĩ không ra biện pháp, không có nghĩa là mình cũng sẽ không có, nắm bắt thời gian đi qua nhìn một chút, nói không chừng còn có biện pháp giải quyết.

Với lại trước đó lúc làm nhiệm vụ, hệ thống còn thưởng cho mình một tấm thẻ may mắn có thời hạn mười phút, có lẽ có thể tạo nên được kỳ tích.

“Vậy thì đi thôi, chúng ta đi qua nhìn một chút.”

Dưới sự dẫn dắt của Lý Sở Hàm, một đoàn người lại về tới phòng ICU.

Bên cạnh chiếc giường bệnh trong cùng có mấy y tá và bác sĩ đang vây quanh.

Lý Sở Hàm chỉ vào đó rồi nói, “Chính là chiếc giường kia.”

“Được.”

Sau khi biết được vị trí cụ thể, Lâm Dật bước nhanh hơn.

Tích ~~

Ngay tại lúc anh đi qua đó, thân thể Lâm Dật bỗng nhiên cứng lại tại chỗ.

Đầu óc trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Mà trong đầu của anh, lúc này chỉ còn lại tiếng tích tích kéo dài.

Nghe thấy thanh âm này, Lý Sở Hàm và Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn họ đều là bác sĩ chuyên nghiệp, đều biết rõ âm thanh này có ý nghĩa thế nào.

Bệnh nhân đã không còn.

Thân thể của bác sĩ và y tá ở bên cạnh dường như cũng đã sụp đổ, quay đầu nhìn mấy người Lý Sở Hàm, lộ ra vẻ thương mà không giúp được, dường như đang nói cho bọn họ, bệnh nhân đã không còn nữa.

Lâm Dật ba chân bốn cẳng vọt tới.

Đường của Bản Điện tim đã biến thành một đường thẳng, da thịt bà lão đã tái xám, nhắm chặt hai mắt, đã rời khỏi thế giới này.

Dưới chân Lâm Dật giống như đang có một tảng đá ngàn cân, khiến cho mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.

Vẫn là tới chậm một bước, nếu như mình tới sớm hơn một chút, liệu mọi chuyện có thể chuyển biến tốt không?

Đi đến trước mặt bà lão, Lâm Dật sờ lên phần gáy của bà, đã lạnh.

Gỡ mí mắt, đồng tử cũng đã giãn ra.

Nhưng khóe miệng, hình như còn mang theo một đường cong, dường như là đang cười.

Đến lúc này, cho dù là ai tới, cũng không thể cứu chữa nữa.

Tâm trạng của Lâm Dật dường như tại thời điểm này, đã tiêu tán không còn một mảnh.

Thứ duy nhất chống đỡ cho anh có lẽ chính là nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng kia.

Khoảnh khắc rời khỏi trần thế, có lẽ bà ấy đã không phải thống khổ nữa.

Lâm Dật ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay đã lạnh buốt kia, cẩn thận từng li từng tí nói:

“Có phải bà đã chờ ngày này lâu rồi đúng không...”

“Nói thật, nhân gian rất khổ, kiếp sau đừng tới nữa...”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 673.
Bình Luận (0)
Comment