“Hiện tại xử lý thế nào đây?”
Lý Sở Hàm đứng bên cạnh Lâm Dật, thấp giọng hỏi.
Lâm Dật đã quen nhìn thấy tình người ấm lạnh, Lý Sở Hàm cũng đã gặp nhiều chuyện sinh lão bệnh tử.
Vào lúc này, cô bình tĩnh hơn nhiều so với Lâm Dật.
“Dựa theo trình tự bình thường mà xử lý đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp chuyện hỏa táng.”
“Muốn để cho đứa trẻ nhìn một chút không?”
Trầm mặc một lát, Lâm Dật gật gật đầu, “Để cho nó nhìn một chút đi.”
“Được, tôi sẽ để y tá đẩy di thể ra.”
Lâm Dật đem không gian nhường lại, thở sâu mấy hơi, tâm trạng cũng bình phục hơn rất nhiều.
Y tá đẩy di thể bà lão ra, Lâm Dật và mấy người Lý Sở Hàm đi theo phía sau.
Nhìn thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Vương Đông Đông lập tức chạy tới.
“Tình huống thế nào rồi? Đều đã ổn định rồi đúng không?”
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, mà chờ Lâm Dật mở miệng.
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Vương Đông Đông, lại giống như là đang nói một mình:
“Người đã không còn nữa.”
Mấy chữ đơn giản này, đối với Kỷ Khuynh Nhan và Vương Đông Đông mà nói thì nó lại như sấm sét giữa trời quang vậy.
“Người, người không còn nữa sao?”
“Tình huống còn tồi tệ hơn so với trong tưởng tượng của chúng tôi, cho nên thật đáng tiếc.”
“Bà ơi!”
Nước mắt Vương Đông Đông giống như là dòng nước mùa xuân.
Cậu ghé vào trên giường bệnh, vén chăn lên, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
Thế nhưng bây giờ người thân cận nhất trong cuộc đời cậu vẫn bất động, cho dù cậu có gọi thế nào đi chăng nữa thì đều không có người đáp lại.
“Đông Đông ngoan, đừng khóc.” Kỷ Khuynh Nhan kéo Vương Đông Đông lại.
Cậu còn nhỏ, nếu như cứ tiếp tục khóc như thế thì rất dễ khiến cho thân thể bị suy sụp.
“Đem di thể đẩy đến nhà xác trước đi, nếu như không có người thân đặc biệt nào muốn gặp thì ngày mai sẽ sắp xếp hoả táng.” Lý Sở Hàm nói.
“Vậy mọi chuyện tiếp theo nhờ bên bệnh viện sắp xếp một chút, làm phiền cô rồi.”
“Được.”
Lý Sở Hàm gọi người đẩy di thể đi, nhưng Vương Đông Đông vẫn còn gào khóc, không chịu rời đi.
“Đi thôi, ngày mai vẫn còn có thể nhìn thấy mà.”
Lâm Dật lái xe, đem Vương Đông Đông về Cửu Châu Các.
Nhưng cậu bé vẫn luôn ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan và khóc.
Lúc trước, khi biết Lâm Dật là cô nhi, Kỷ Khuynh Nhan cũng không có bao nhiêu cảm xúc, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy thân thế có chút đáng thương.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Đông Đông, Kỷ Khuynh Nhan mới nhận ra, chuyện này lại là một loại cô độc đến cực hạn.
Muôn hình muôn vẻ, 14 tỷ người, mảnh đất rộng 9600 ngàn km2.
Lại không thể tìm được một cái ôm ấm áp, cũng tìm không thấy một nơi có thể đặt chân.
Cậu bé khóc đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt, nhưng cuối cùng vẫn không cầm được nước mắt.
Sau cùng, khóc đến mệt, Vương Đông Đông ngủ thiếp đi trong lòng Kỷ Khuynh Nhan.
Lâm Dật ôm cậu bé vào phòng, sau đó về tới phòng khách.
Vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan tiều tụy ngồi ở trên ghế sô pha, trong mắt còn mang theo nước mắt.
“Ngày tốt chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, ông trời cũng quá không công bằng đi.”
“Nếu bình thường thì chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn là sao?”
Lâm Dật đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần cho Kỷ Khuynh Nhan, cuối cùng cô mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
“Lại là bọn họ làm, những người này cũng quá ghê tởm rồi!”
“Yên tâm đi, bọn họ không chạy thoát được đâu, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Nhất định phải nghiêm túc xử lý bọn họ, đòi lại công đạo cho bà lão.”
“Anh biết phải làm thế nào mà.” Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Kỷ Khuynh Nhan.
“Em lên tầng nghỉ một lát đi, thuận tiện nhìn Đông Đông xem, anh sẽ đi xử lý những chuyện khác.”
“Ừm.”
Lâm Dật cầm điện thoại di động, đi vào trong sân.
Lúc này trời đã hơi sáng, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi trên mặt đất.
Điều đáng tiếc là, bà ấy đã không thể chờ được đến ngày mới.
Reng reng reng ~~
Điện thoại Lâm Dật vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.
“Ba du học sinh kia đã bị khống chế lại, đều đang ở trại tạm giam, anh lúc nào thì tới.”
“Tôi còn có những chuyện khác cần phải xử lý, cứ cho vào trại tạm giam trước, chiều nay tôi sẽ qua.”
“Được, lúc anh tới thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Nói đơn giản vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại, bắt đầu sắp xếp chuyện sau hỏa táng.
Còn thuận tiện chọn một khu mộ.
Lúc còn sống trôi dạt khắp nơi, hiện tại người đã mất, dù sao cũng phải tìm cho bà ấy một ngôi nhà đường hoàng.
Ngủ được một lúc, Vương Đông Đông liền tỉnh lại, trên mặt đều là vẻ bi thương.
Dưới sự sắp xếp của Lâm Dật, ba người đi tới nhà tang lễ, tiến hành đưa tiễn lần cuối.
Ngoài ra, sau khi biết tin này, Hà Viện Viện và Kỷ Hiển Chiêu cũng chạy tới, tham gia đưa tiễn hài cốt.
Trong quá trình này, Vương Đông Đông đã ngất xỉu mấy lần, nếu không có Kỷ Khuynh Nhan ở bên thì tinh thần đứa trẻ này không chừng đã sớm hỏng mất rồi.
Sau khi đưa tiễn di thể hoả táng vào đất, thì khoảng trước mười hai giờ trưa, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.
“Viện Viện, cô và học tỷ cô đưa Đông Đông về Cửu Châu Các trước đi, để một mình lão Kỳ về công ty là được.” Trên đường đi ra ngoài nghĩa trang, Lâm Dật nói:
“Anh đi xử lý những chuyện khác, sau đó lại trở về tìm các người.”
“Vậy anh đi cẩn thận một chút, có việc thì gọi điện cho chúng em.”
“Ừm, anh tự biết chừng mực.”
Nói xong câu kế tiếp, Lâm Dật lái xe rời đi.
Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.
“Tôi hiện tại sẽ đến trại tạm giam, cô có thời gian hay không.”
“Anh chờ tôi một lát, tôi có một cuộc họp sắp kết thúc, sau đó chúng ta sẽ cùng đi.” Lương Nhược Hư nhỏ giọng nói qua điện thoại.
“Không có thời gian chờ cô, tôi cúp trước đây.”
“Anh chờ chút.” Lương Nhược Hư u oán nói:
“Tôi sẽ không mở cuộc họp nữa, hiện tại tôi sẽ đi, chúng ta gặp ở cửa ra vào.”
“Ừm.”
Nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến trại tạm giam, Lương Nhược Hư đã chờ ở chỗ này.
“Người đều ở bên trong phải không? Đi thôi.”
“Đều đã bị giam lại.”
“Anh bớt giận đã.” Lương Nhược Hư nói:
“Bọn họ cũng chỉ là muốn báo thù anh, nhưng lại không thành công, chậm rãi xử lý là được, nóng giận như thế làm gì.”
“Người đều đã chết, còn xử lý cái lông.”
“Hả?”
Lương Nhược Hư ngây ngẩn cả người, “Anh nói cái gì? Người chết sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô không biết chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ biết là lúc bọn họ đến phá thì bị hai bà cháu nhặt ve chai phát hiện, sau đó liền bỏ chạy.”
“Nhưng cụ bà vì vậy mà xuất huyết não, sau khi đưa vào ICU, không đến một giờ liền mất, cô nói chuyện này nên xử lý như thế nào đây?”
Chân mày Lương Nhược Hư cau lại.
Nếu như chỉ đơn thuần liên quan đến phóng hỏa, thì phạt tiền và tạm giam là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng chuyện này lại liên quan đến ngộ sát, vụ án sẽ trở nên phức tạp hơn.
Với lại bọn họ vẫn là du học sinh quốc tịch Mỹ, Trung Quốc bên này có thể xử lý hay không cũng là một vấn đề.
Tóm lại chuyện này rất phiền phức.
Lâm Dật không thèm quan tâm tới Lương Nhược Hư nữa, trực tiếp đi vào.
Nhìn thấy Lâm Dật và Lương Nhược Hư tiến đến, giám ngục trực ban đứng lên.
“Lương thị trưởng, Lâm tiên sinh, người đang ở bên trong.”
Lương Nhược Hư gật gật đầu, “Chuyện bên này, cũng còn tốt chứ.”
“Người của Đại sứ quán, người giám hộ của nghi phạm và luật sư của bọn họ đều đã tìm đến. Nếu như muốn xử lý việc này, sợ rằng sẽ rất phiền phức.”
------
Dịch: MBMH Translate