Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 677 - Chương 675. Chắc Chắn Phải Chết

Chương 675. Chắc Chắn Phải Chết
Chương 675. Chắc Chắn Phải Chết

"Được, tôi biết rồi."

Sau khi trao đổi vài câu đơn giản, Lâm Dật và Lương Nhược Hư đi vào bên trong.

Vào đến phòng điều tra, mọi người đã chờ sẵn bên trong phòng.

Có Brown - người đứng đầu đại sứ quán, và Roland - người đứng đầu cơ quan hành chính.

Phía sau bọn họ còn có hai người vệ sĩ.

Ngoài ra, còn có bốn người lạ mặt mà Lâm Dật chưa từng gặp.

Không có gì ngạc nhiên, bọn họ chắc hẳn là thành viên trong gia đình của Brandon. Còn mấy người ngoại quốc mặc đồ vest kia, hẳn là luật sư mà bọn họ tìm đến.

Ngoại trừ mấy người đó ra, thì còn có ba người bọn Brandon bị tạm giam ở phía bên kia cửa kính.

Mặc dù trên người đang mặc áo tù, tay mang còng chân đeo xích, nhưng vẻ mặt bọn họ lại cực kỳ bình tĩnh, như thể bọn họ cơ bản không coi Lâm Dật ra gì.

Mấy vệ sĩ cùng đám người nhà Brandon cũng chỉ nhàn nhạt liếc sơ qua Lâm Dật một cái, hiển nhiên là không để tâm.

Chính vì bọn họ đều cho rằng, ở đây không một ai có đủ quyền hạn để xử lý bọn họ!

"Mọi người đều đã có mặt ở đây, mở cửa ra đi, cách một cánh cửa nói chuyện với nhau thật không tiện."

Lâm Dật thản nhiên nói.

"Cái này..."

Giám ngục có chút lưỡng lự vì đây là làm trái với quy định.

Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc biệt, bọn họ cũng không biết bây giờ nên làm sao cho hợp lý.

"Đừng nghe anh ấy, cứ để vậy là được rồi."

Lương Nhược Hư nói.

Lương Nhược Hư hiểu rất rõ tính tình của Lâm Dật.

Một khi mở cửa ra, Lâm Dật có thể sẽ đánh chết ba người trong kia mất.

Trên mặt Lương Nhược Hư không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn ba người bọn Brandon.

Ba người này thật sự muốn chết mà, tốt rồi, các người chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại trêu chọc Lâm Dật.

Phải bị đánh chết mới vừa lòng hay sao?

Lâm Dật không còn khăng khăng muốn mở cửa nữa, mà nhìn chằm chằm vào ba người họ.

"Ba đứa chúng mày gan lớn bằng trời đấy, lại dám vác mặt đến cửa tiệm của tao phóng hỏa."

Brandon nhún vai: "Vận may của mày cũng thật tốt đấy, hành động của bọn tao bị hai tên ăn mày cản trở, nếu như cho bọn tao thêm một cơ hội, nói không chừng bọn tao đã có thể đánh nhanh thắng nhanh rồi."

"Chúng mày có lẽ còn chưa biết, bà cụ ngày hôm qua vì cứu chữa không kịp đã qua đời rồi."

"Chết rồi?"

Nghe được tin này, ngoại trừ Lương Nhược Hư ra thì tất cả mọi người đều sững sờ, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

"Mày đang cố gắng đổ tội cho chúng tao sao?"

Brandon không chút sợ hãi nói:

"Có phải mày đang gạt bọn này đúng không?"

"Tao việc gì phải lừa chúng mày?"

"Ha ha, không phải chỉ là một kẻ ăn mày thôi sao? Chết thì chết, có gì to tát chứ." Bradon nói tiếp:

"Chúng tao có thể bồi thường tiền cũng có thể trải qua các thủ tục pháp lý. Ha ha, nhưng có một điều mày phải nhớ kỹ, chúng tao là người Mỹ, và mấy người các người chẳng có quyền hạn gì để xử lý và phán quyết bọn tao cả."

Bố của Brandon đứng ở bên cạnh, lạnh lùng cười một tiếng.

Người Trung Quốc này, quả thật có chút ngây thơ.

Rầm rầm!

Một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả mọi người đều sững sờ, chưa kịp làm gì thì đã thấy Lâm Dật đá bay cánh cửa ngăn cách ở giữa ra.

Giám ngục đứng bên cạnh kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.

Đây là cửa inox mới hàn không chút gỉ sét, sao chỉ cần đạp một phát đã hỏng rồi?

Sức mạnh của người này, không phải quá lớn rồi sao?

"Lâm Dật, anh đừng xúc động!"

Lương Nhược Hư khẽ lên tiếng.

"Ngậm miệng!"

Thấy Lương Nhược Hư bị quát đến đứng hình, ba người bọn Brandon bắt đầu trở nên căng thẳng.

Chưa kể đến còng tay với xích chân trên người, cứ cho là bọn họ được tự do, tháo bỏ mấy thứ này ra đi nữa thì bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ của Lâm Dật!

"Anh, anh định làm cái gì?"

Nhìn thấy Lâm Dật đi về phía mình, Brandon sợ hãi đến nỗi thiếu chút nữa liền tè ra quần.

Rầm!

Lâm Dật không nói nhảm thêm gì, anh nhấc chân đạp mạnh vào người Brandon.

Aaa!

Tiếng la hét thảm thiết vang lên trong phòng tạm giam, Brandon đau đớn ôm người lăn lộn trên mặt đất, cảm giác xương cốt trên người bị gãy thành từng đoạn luôn rồi.

"Sao mày dám đánh con trai tao!"

Người nói chuyện là bố của Brandon, ông ta trừng mắt gào lên.

Lâm Dật quay đầu, liếc ông ta một cái:

"Lại chọc tôi thì tôi đánh luôn cả ông đấy!"

"Bố, mau tới cứu con, hắn ta muốn giết người!"

Lewis bị dồn vào góc tường, trên mặt cắt không còn một giọt máu.

Anh ta biết rất rõ thực lực của Lâm Dật, đến cả một chiêu của Lâm Dật anh ta cũng đỡ không nổi.

Nếu như bị đá vào người, xương cốt anh ta đều sẽ gãy mất!

"Dừng tay!"

Bố của Lewis từ bên ngoài bước vào.

Thân hình to lớn như núi của ông ta khiến mọi người nhìn vào đều có cảm giác áp bách, đứng bao phủ che khuất cả người Lâm Dật.

Ngay cả khi đứng trong đám võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, thì thân hình của ông ta vẫn vô cùng nổi bật.

"Anh này, mong là anh là việc theo luật, anh không có quyền động thủ đánh con tôi như vậy."

Lâm Dật nhíu mày, nhìn bố của Lewis một chút:

"Ông có ý kiến gì sao?"

"Tôi hy vọng anh có thể đi ra bên kia, nếu không đừng trách tôi ra tay."

Lâm Dật không đáp lại, anh vẫn nắm lấy tóc của đối phương, hung hăng đập mạnh lên chiếc bàn sắt bên cạnh.

Aaa!

Tiếng hét thảm thiết lại một lần nữa vang lên, hơn nữa ngoại trừ tiếng la hét, mọi người có mặt còn nghe thấy cả tiếng xương gãy vụn.

Lương Nhược Hư bị dọa đến khiếp vía, nếu Lâm Dật đã thật sự nóng giận thì không ai có thể ngăn cản được.

Đầu Lewis bê bết máu, anh ta lấy tay che đầu của mình lại, lúc này trong phòng tạm giam vang vọng lên tiếng la thảm thiết của anh ta.

Ánh mắt của Lâm Dật lại chuyển về phía những người khác, lạnh lùng nói:

"Nếu ai dám vượt qua cánh cửa này, tôi cam đoan sẽ làm cho kẻ đó nằm xuống ngay tại đây."

"Ông Brown, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn như vậy sao?"

Trên mặt Roland có chút khẩn trương kèm theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Dưới cái nhìn của cô ta về sự việc này, đường đường là người đứng đầu đại sứ quán, ông Brown hẳn là phải ra mặt.

Brown chần chờ trong chốc lát nói: "Vậy cô có thể vào nói một chút lý lẽ với cậu ta."

"Hả.."

Roland do dự: "Nếu như tôi đi, hẳn là tôi sẽ bị hắn đánh chết."

"Chẳng lẽ tôi đi thì không như vậy sao?"

Lương Nhược Hư không quan tâm đến mấy suy nghĩ vớ vẩn của hai người nước ngoài này, cô ấy nháy mắt ra hiệu cho người giám ngục.

Ra hiệu cho anh ta ra ngoài trông chừng bọn họ.

Việc đã đến nước này, muốn ngăn Lâm Dật dừng lại là điều không thể nào.

Bây giờ, việc có thể làm chính là làm giảm mức ảnh hưởng bên kia xuống đến thấp nhất.

"Cầu xin anh, đừng đánh nữa, chúng tôi biết sai rồi, đừng đánh nữa mà..."

Zack và Lewis đều quỳ trên mặt đất.

Mặc dù thân phận của bọn họ có thể bảo vệ bản thân không bị chịu hình phạt, nhưng làm sao có thể tránh khỏi người đàn ông trước mắt này, đây mới chính là vấn đề.

Nếu như không ai ngăn lại, bọn họ có thể bị anh đánh đến chết mất.

"Nếu xin lỗi có tác dụng, thì hôm nay tôi đến chẳng phải uổng công rồi sao?"

Lâm Dật nhấc chân phải lên đá một phát chính xác vào đầu Zack.

Trong nháy mắt, Zack cảm giác đầu của mình ong ong choáng váng, giống như nổ tung.

Cái khác thì không dám nói, nhưng một cú đạp này giáng xuống thì khẳng định bị chấn động não chứ chẳng chơi.

Chứng kiến mấy người Brandon và Zack bị đánh thảm hại, Lewis sợ tè ra quần.

Anh ta không ngừng đập đầu vào tường, tỏ ra vẻ xin lỗi rất chân thành. Bộ dạng lúc này còn tệ hại hơn hai người kia gấp mấy lần.

"Một đám thỏ đế."

Lâm Dật phủi phủi bụi trên người, rồi đi ra bên ngoài.

Mấy người đứng bên ngoài đều vô thức lùi về phía sau một chút.

Bọn họ sợ cái người Trung Quốc này lại vô cớ đánh người.

Lâm Dật nhìn người luật sư mặc âu phục, thản nhiên nói:

"Anh chính là luật sư bào chữa của bọn họ đúng không?"

"Tôi, tôi là..."

"Vậy cho tôi hỏi một chút, anh cảm thấy vụ án này sẽ xét xử như thế nào?"

Luật sư nhẹ nhàng ho khan vài tiếng:

"Đầu tiên xin tự giới thiệu một chút, tôi là Owen, là luật sư phụ trách vụ án này, dựa theo điều lệ thì vụ án này sẽ theo pháp luật của nước chúng tôi mà tiến hành phán quyết."

Lâm Dật không nói gì, quay đầu nhìn Lương Nhược Hư:

"Vụ án này có thể phán quyết tại Trung Quốc không?"

"Về phương diện này thì tôi không rõ lắm, nhưng trên lý thuyết mà nói thì có thể, tôi sẽ xem xét lại."

Ánh mắt của Lâm Dật đảo qua đảo lại trên mấy người bọn họ rồi nói:

"Tôi không rõ là vụ án này sẽ do nơi nào phán quyết, cũng không rõ là sẽ phán bọn họ tội gì, nhưng có một điều, tôi muốn nói với các người một chút, coi như pháp luật không tuyên án tử hình, thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách chơi chết bọn họ. Cho nên, bây giờ chọn sẵn một mộ phần tốt một chút đi là vừa."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 675.
Bình Luận (0)
Comment