“Anh nói cái gì?”
Bố của Brandon hét lớn:
“Anh như thế này là uy hiếp, là âm mưu giết người đấy!”
Lâm Dật gật đầu không hề e dè.
“Ông có thể hiểu như vậy. Nếu như bị kết án ở Trung Quốc, chắc chắn sẽ nhận án tử hình, nhưng nếu trở lại Mỹ, ba người họ có khả năng sẽ nhặt được mạng của mình về, tôi không hiểu rõ về thị trường ở Mỹ cho lắm, nhưng một triệu đô để mua lại một mạng người, hẳn là không sai biệt lắm nhỉ, nên cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
“Nếu như anh dám làm như vậy, pháp luật của chúng tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!”
Lâm Dật nhún vai: "Được thôi, chỉ cần ông có thể tìm được chứng cứ, hoặc là ông có nhiều tiền hơn tôi.”
Nói xong, Lâm Dật bước ra khỏi phòng xét thẩm. Lương Nhược Hư ghé vào tai Brown nói nhỏ vài câu, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lương Nhược Hư đều không hiểu tại sao Lâm Dật lại tức giận đến thế.
Trong ấn tượng của cô ấy, ngoại trừ Kỷ Khuynh Nhan ra, chẳng ai có thể khiến Lâm Dật mất bình tĩnh như vậy.
Bước ra khỏi trại tạm giam, Lương Nhược Hư đứng cạnh bên Lâm Dật.
“Anh thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Ừ, không có gì đáng để thương lượng ở đây cả.”
“Đừng kích động, tôi sẽ tranh thủ giữ vụ án này lại, rồi xử lý tại Hoa Hạ.”
“Ở đâu xử lý cũng giống nhau cả thôi, khác ở chỗ có tốn tiền hay không mà thôi.”
“Anh cứ bình tĩnh lại đã.” Lương Nhược Hư khuyên nhủ: “Bây giờ sự nghiệp của anh đang trong giai đoạn thăng tiến, nếu xuất hiện tin tức tiêu cực thì sẽ không tốt đâu.”
“Không sao, trong đầu tôi đã có dự tính cả rồi.”
Lương Nhược Hư lắc đầu bất lực, sao cô ấy có thể gặp được một người đàn ông cứng đầu đến vậy.
Thật sự cố chấp muốn chết mà.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi, tôi về trước đã.” Lương Nhược Hư nói tiếp:
“Nhưng anh phải hứa với tôi, sẽ không kích động thêm nữa.”
“Phiền quá đấy, có phải bà dì của cô tới rồi không, sao hôm nay lại nhiều lời thế nhỉ?”
“Anh mới là tới ngày ấy, còn không phải do tôi muốn tốt cho anh hay sao?” Lương Nhược Hư oan ức nói: “Đúng là làm ơn mắc oán mà!”
“Được rồi, đừng dài dòng nữa.” Lâm Dật sốt ruột nói: "Chuyện này nếu cô có thể xử lý thì cô cứ việc xử lý, còn nếu không thể thì để tôi làm.”
Lâm Dật không phí lời với Lương Nhược Hư nữa, quay vào trong xe, nhấn ga rồi phóng khoáng rời đi.
“Lại dám nói tôi phiền! Dám nói tôi dài dòng sao!”
Lương Nhược Hư tức giận giậm chân: "Chuyện của kẻ khác, tôi mới không thèm lo đâu!”
Rời khỏi trại tạm giam, Lâm Dật lái xe quay về Cửu Châu Các.
“Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Xử lý ổn thỏa rồi, em không cần phải lo lắng nữa.” Lâm Dật nói tiếp: "Tên nhóc Đông Đông đâu rồi?”
“Đang ngủ trên lầu ấy.”
Kỷ Khuynh Nhanh không hỏi thêm về những vấn đề liên quan nữa, từ trước đến nay Lâm Dật làm việc luôn rất đáng tin cậy.
Khi anh ấy nói rằng chuyện đã đâu vào đấy rồi, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa.
“Học tỷ, tình huống của Đông Đông đã đến mức này rồi, về sau mọi người định xử lý thế nào?” Hà Viện Viện hỏi.
“Tình hình trước mắt cũng đã thế này rồi, cũng không thể để em ấy lại đi nhặt phế liệu nữa.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Giúp em ấy liên lạc với trường học trước, dù sao em ấy cũng cần được đi học.”
Hà Viện Viện không có ý kiến liền gật đầu: "Chắc chắn là em ấy sẽ được đi học rồi, nhưng vấn đề là cuộc sống sau này của em ấy, cũng cần phải giải quyết nữa chứ. Hai người còn chưa kết hôn, cho nên không thể lúc nào cũng ở trong khu Cửu Châu Các được, thuê bảo mẫu cũng không tốn kém bao nhiêu, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người đấy.”
Lời nói của Hà Viện Viện tuy có chút ích kỉ, nhưng lại là vấn đề thực tế.
Mặc dù cô thông cảm với xuất thân của Vương Đông Đông, nhưng càng nhiều hơn là đứng ở góc độ của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan để suy xét.
Một cặp tình nhân còn chưa đăng ký kết hôn, lại phải mang theo một đứa trẻ con, mà thật sự thì chuyện cũng chẳng phải như thế.
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết rằng, đây là vấn đề mà bản thân cô và Lâm Dật phải đối mặt.
“Anh đã nghĩ đến chuyện này rồi.” Lâm Dật nói tiếp: "Bây giờ chỉ còn một mình em ấy thôi, đợi ngày mai sau giải quyết xong mọi chuyện, trước tiên cứ dẫn em ấy đi chơi vài hôm ở Trung Hải đã, sau đó thì đưa đến chỗ mẹ anh đi, có nhiều trẻ em của trại trẻ mồ côi, cũng không cô đơn đâu.”
“Đây cũng là một cách.” Hà Viện Viện nói.
Kỷ Khuynh Nhan không có ý kiến gì, mẹ Vương là một người tốt bụng. Giao Đông Đông cho bà ấy, đều khiến mọi người thấy yên tâm.
“Được rồi, việc này xem như giải quyết ổn thỏa rồi.” Hà Viện Viện nói tiếp:
“Chuyện còn lại chính là làm công tác tư tưởng với đứa trẻ này thôi.”
“Em sợ sẽ xảy ra vấn đề ở chính điểm này đấy.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, trong nhận thức vẫn chưa đủ trưởng thành đã phải trải qua sự việc như vậy, em sợ rằng trong lòng em ấy sẽ có bóng ma tâm lý.”
“Yên tâm đi, đứa nhóc Đông Đông này không suy nghĩ yếu đuối như em nghĩ đâu.”
Lâm Dật nói:
“Cha qua đời, người mẹ bị bệnh tâm thần lại mất tích, những chuyện này đều không ảnh hưởng gì đến em ấy. Thế nên sẽ không có vấn đề gì đâu, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên thôi, sẽ không tệ hại như em suy nghĩ đâu.”
Hà Viện Viện kéo lấy cánh tay Kỷ Khuynh Nhan, an ủi nói:
“Học tỷ à, chị không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Trong khoảng thời gian này, chị thực sự đã làm hết sức mình rồi, không ai muốn xảy ra chuyện như thế này cả.”
“Chị biết chứ, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến con người ta có chút khó tiếp nhận.”
Kỷ Khuynh Nhan thở dài:
“Ngày hôm qua còn nói, hôm nay phải đưa bà cụ đi làm kiểm tra tổng quát, tiện thể còn làm một ca phẫu thuật, vừa mới bắt đầu ngày mới đã phát sinh chuyện thế này rồi.”
“Cũng không ai muốn xảy ra chuyện như này.” Hà Viện Viện tiếp lời:
“Chẳng ai ngờ trước được, ngày mai hay tai nạn thứ nào sẽ đến trước, ít nhất trong giây phút cuối cùng của đời mình đã gặp được hai người, mà cháu của bà, cũng không phải sống lang thang trôi giạt nữa, bà cụ ở trên trời cũng sẽ yên tâm mà ra đi thanh thản.”
Lời nói của Hà Viện Viện khiến Lâm Dật nhớ đến lúc bà cụ hấp hối, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Có lẽ bà cụ cũng nghĩ rằng, giao Đông Đông vào tay mình là một chuyện đúng đắn đủ khiến bà cụ an tâm.
Tối hôm đó, Hà Viện Viện cũng ở lại nơi đó không rời đi nữa, hơn nữa lại ở chung phòng với Kỷ Khuynh Nhan.
“Ông chủ, hôm nay thiệt thòi cho anh rồi, em phải ngủ cùng chị ấy thôi.” Hà Viện Viện đắc ý nói.
“Nói linh tinh, bình thường chúng tôi vẫn chia phòng mà ngủ đó.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Không giống những người khác, vừa xác định quan hệ đã ở chung với nhau rồi.”
“Không phải chứ.” Hà Viện Viện ghét bỏ mà liếc nhìn Lâm Dật: "Lúc anh ở cùng em không phải rất lợi hại sao? Đã lâu như vậy rồi, ngay cả giường của chị ấy cũng không được lên, thật mất mặt.”
“Chuyện này có thể trách anh sao?”
“Đương nhiên rồi, một ông lớn như anh, sao lại sợ hãi như vậy chứ?” Hà Viện Viện xem thường mà nói.
“Chị của em là người như thế nào em còn không biết sao? Cô ấy không đồng ý, anh có thể làm gì được đây.”
Hà Viện Viện trợn tròn mắt, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
“Chị ấy không đồng ý, thì anh cứ thế mà làm theo sao? Cứng rắn lên chứ, sợ chị ấy kiện anh sao? Cho dù có kiện anh cũng có gì mà sợ chứ, có tập đoàn Lăng Vân ở đây cơ mà, quy mô lớn hơn nhiều so với tập đoàn Triều Dương của chị ấy. Chị ấy không thắng kiện được đâu, cứ mạnh dạn làm đi! Còn ngại gì nữa!”
Lâm Dật: “?”
Mẹ nó, đúng là ông hoàng trí tuệ chúa tể EQ mà.
“Em muốn chết đấy à?” Kỷ Khuynh Nhan nhéo eo Hà Viện Viện một cái: "Nếu em dám nói thêm câu nào nữa, chị sẽ nhéo chết em luôn.”
“Ai da, em chỉ là nói linh tinh thế thôi mà.”
“Nhưng anh ấy lại dám làm ra loại chuyện như thế đó.”
Hà Viện Viện: “...”
Ông chủ thật tuyệt vời!
------
Dịch: MBMH Translate