“Đông Đông, chúng ta quay về thôi.” Kỷ Khuynh Nhan dắt tay Vương Đông Đông, nói: “Hôm nay chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi, muốn đi đâu chị đều đi cùng em.”
“Em không muốn đi chơi, em muốn đến chỗ của dì.”
“Hửm? Chỗ của dì?” Kỷ Khuynh Nhan thắc mắc hỏi lại.
“Chính là chỗ của mẹ anh đó.” Lâm Dật nói: “Tối hôm qua, anh đã nói chuyện cụ thể với thằng bé rồi.”
Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan đã hiểu, lúc trước còn lo lắng phải làm thế nào để nói chuyện này với thằng bé.
Thì ra Lâm Dật đã giúp mình xử lý xong rồi.
Trên mặt của Kỷ Khuynh Nhan bất giác lộ ra nụ cười.
Lâm Dật đúng là rất cẩn thận, chuyện mà bản thân cô không làm được thì anh ấy đều giúp xử lý xong hết trước rồi.
“Vậy cũng không uổng phí mấy ngày này, chị đưa em đi Trung Hải chơi mấy hôm.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Anh nói rồi, em đã có điều kiện trời cho, còn lại, chỉ cần học tập thật tốt thì có thể trở thành một người lợi hại rồi, vì vậy em muốn đi học.” Vương Đông Đông nói.
“Điều kiện trời cho?”
Hà Viện Viện nhìn sang Lâm Dật, ông chủ lại làm thế nào đánh lừa đứa trẻ này rồi.
Đã không có nhà để về, thằng bé còn có thể có điều kiện trời cho gì chứ?
Một chút điều kiện cũng không có, được không hả?
“Chính là hai bố mẹ đều đã chết đấy.” Vương Đông Đông nói:
“Anh nói anh ấy là trẻ mồ côi, em cũng là trẻ mồ côi, chỉ cần em nỗ lực giống anh ấy thì có thể trở thành người lợi hại như anh ấy vậy, rồi sau đó tìm một cô vợ xinh đẹp như chị nữa.”
Hà Viện Viện xoa xoa đầu của Vương Đông Đông: “Em hiểu nhầm rồi, chị không phải là vợ của anh ấy.”
Vương Đông Đông chỉ về phía Kỷ Khuynh Nhan: “Em nói là chị gái xinh đẹp này.”
“Em chắc chắn không?” Hà Viện Viện hỏi với giọng đầy uy hiếp.
“Vâng, chắc chắn.”
Hà Viện Viện: “...”
Hiện trường lại trở nên vô cùng khó xử.
Chẳng lẽ bà đây không xinh gái sao?
“Không phải tôi nói cô chứ.” Lâm Dật nói tiếp: “Đông Đông tuổi tác có hơi nhỏ một chút, nhưng cũng không phải mù, sao cô phải tự mình hạ nhục mình vậy, đúng thật là...”
“Tại sao lại là tôi tự mình hạ nhục mình, người theo đuổi tôi cũng phải xếp hàng đấy có được không hả! Chỉ là tôi không thích thôi đấy.”
“Là người ta không thích cô chứ.”
“Còn lâu.” Hà Viện Viện nói tiếp: “Đều là bọn trẻ ranh, biết cái gì, cả ngày chỉ biết õng ẹo, không phải khẩu vị của tôi.”
“Thế thì cô đi tìm các ông chú ấy, các ông chú chững chạc, ổn định ít việc, hàng tháng được nhận phụ cấp tối thiểu, đúng là hợp với cô.”
“Học tỷ, chị xem xem, lúc nào anh ta cũng nói xấu em!”
Kỷ Khuynh Nhan cạn lời nhìn hai người: “Hai người bình thường chút đi, sản nghiệp lớn của tập đoàn Lăng Vân sẽ rơi vào tay hai người, chậm nhất một ngày nào đó cũng sẽ có chuyện.”
“Thế thì anh nghe em, để cho cô ấy ít thể diện.”
“Hai người cũng đừng ai nói ai, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Vẻ mặt Hà Viện Viện oán giận: “Học tỷ, chị thay đổi rồi.”
Đi ra khỏi nghĩa trang, Kỷ Khuynh Nhan vuốt tóc: “Buổi chiều ra ngoài dạo đi, em mua vài thứ cho Đông Đông, sau đó đi Quảng Châu, anh thấy sao?”
“Đều được, em thu xếp đi.”
“Chị à, chị mua nhiều quần áo cho em rồi, em không muốn nữa, bây giờ chúng ta đi luôn được không?”
“Đi ngay bây giờ á? Không cần gấp gáp vậy mà, ở đây với chị một ngày nữa.”
“Nhưng em vẫn muốn đi, cứ ở đây em lại nghĩ đến bà nội.”
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, sau đó gật đầu: “Vậy bây giờ đi, cũng nên sớm thích nghi với môi trường mới.”
“Thế thì bây giờ anh đặt vé máy bay.”
“Ông chủ, bây giờ mọi người đi à?” Hà Viện Viện hỏi.
“Ừ, có việc gì không?”
“Chúng ta có dự tính đầu tư vào mấy công ty, có một cái ở Quảng Châu, anh có muốn đi xem không?”
Lâm Dật trầm tư một lát: “Xem tình hình, nếu có nhiều thời gian thì xem qua một chút.”
“Được, tôi sẽ thông báo trước một câu.”
“Các cô xem rồi thu xếp, đi được hay không cũng không chắc chắn.”
Từ trước đến giờ Lâm Dật đều không quan tâm những nghiệp vụ đầu tư đó, tùy bọn họ vật lộn.
Mà bây giờ, muốn đầu tư vào các công ty đều là dịch vụ máy in thạch bản, tự mình cũng phải để tâm một chút.
Nhưng vẫn phải xem thời gian để hẹn.
Đơn giản giao phó vài câu, Hà Viện Viện lái xe về công ty.
Kỷ Khuynh Nhan bắt đầu đặt vé, nhưng đã không còn chuyến nào.
Lâm Dật gọi điện thoại cho Tần Hán, rồi mượn máy bay riêng của nhà anh ta, đơn giản chuẩn bị một chút, rồi bay thẳng đến Quảng Châu.
Buổi chiều hơn 3 giờ, khi ba người đến cô nhi viện, nhìn thấy bọn trẻ đang ở sân chơi.
Nếu không có tấm biển trước cửa, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đây là trường học chứ không phải cô nhi viện.
“Anh Tiểu Dật!”
Nhìn thấy Lâm Dật đến, tất cả bọn trẻ trong sân đều chạy ra vây quanh bên cạnh anh.
“Chào chị dâu.”
Hử?
Một tiếng chị dâu làm cho Kỷ Khuynh Nhan sững người.
Trước kia đều gọi là chị, sao bây giờ lại gọi là chị dâu rồi.
Kỷ Khuynh Nhan cúi xuống ngồi xổm trước mặt một cô bé mập mạp, nhẹ nhàng véo má cô bé.
“Sao không gọi là chị nữa.”
“Mẹ em bảo bắt đầu từ hôm nay gặp chị đều gọi là chị dâu, không gọi là chị gái nữa.”
“Ờ…”
Điều này khiến người da mặt mỏng như Kỷ Khuynh Nhan trở nên ngượng ngùng.
“Chẳng lẽ chị không thích chúng em gọi như vậy sao? Thế em lại gọi là chị vậy.”
“Không có không có.” Kỷ Khuynh Nhan véo nhẹ lên má cô bé mập mạp: “Chị thích.”
Trước khi đến, Lâm Dật có nói qua tình hình với Vương Thúy Bình, bà cũng biết là hai người sẽ đến.
Cho nên đã dặn dò trước với bọn trẻ trong sân, sau này khi gặp Kỷ Khuynh Nhan thì gọi là chị dâu, không được gọi là chị gái nữa.
Coi như càng khẳng định lại thân phận của Kỷ Khuynh Nhan.
Tuy có một chút ngại ngùng, nhưng trong lòng Kỷ Khuynh Nhan thì rất thích.
Đột nhiên có cảm giác quanh minh chính đại.
Thật tuyệt.
Vừa đến sân được một lúc thì Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc cũng từ trên tầng đi xuống.
“Đây chính là Đông Đông phải không?”
Lâm Dật gật đầu, cười nói: “Gọi bố mẹ đi.”
Vương Đông Đông lo lắng lùi về phía sau, trốn sau lưng Kỷ Khuynh Nhan, chỉ dám lén lút nhìn Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc.
“Không cần gấp, đứa nhỏ vừa đến đây còn lạ lẫm, từ từ rồi sẽ quen.”
Đối diện với việc này Vương Thúy Bình có rất nhiều kinh nghiệm.
Chuyện xảy ra lớn như vậy, trẻ con cũng cần phải có thời gian để thích nghi.
Xuất hiện tình trạng như vậy cũng là chuyện bình thường.
“Đi thôi, đừng đứng hết ở đây nữa, đi vào phòng trước, cơm cũng đã làm xong rồi, ăn cơm trước đã.” Vương Thúy Bình nói.
“Đợi thêm mấy phút nữa, tiểu nha đầu Ngưng Nguyệt sắp đến rồi.” Triệu Toàn Phúc nói.
“Ngưng Nguyệt cũng muốn đến à?”
“Không phải từ trước đến giờ nó đều thế sao, lần nào con về, nó đều qua đây thăm.” Triệu Toàn Phúc cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate