"Tôi ra sân?" Lâm Dật nói: "Như vậy không tốt lắm."
"Có gì không tốt, cậu sợ sao?"
"Cái này cùng với sợ hay không liên quan gì, nếu như làm tổn thương ai đó, vậy thì không tốt lắm."
"Không có chuyện gì, tôi sẽ để bọn họ thu sức lực, không để cậu bị thương đâu."
"Tôi không phải ý đó." Lâm Dật nói: "Ý của tôi là, vạn nhất tôi đem người của ông làm cho bị thương, vậy cũng không tốt."
Nhan Từ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Dật, chân mày xinh đẹp cau lại, người này làm sao cái gì cũng dám nói ra vậy?
Lẽ nào anh ta không biết đây là chỗ nào sao?
"Tiểu tử cậu, thực sự là một chút thiệt thòi cũng không ăn." Dương Nghiễm Hạ cười nói: "Cậu nếu như là có lòng tin như vậy, liền cứ bình thường mà đánh đi. Nếu như cậu thật sự đả thương được người của tôi, coi như là cậu có bản lĩnh."
"Ách ... Vậy thì thử xem."
"Anh Lâm, anh làm được hả." Trương Hiểu Du nói: "Thời điểm này, chúng ta cũng không cần phải giữ mặt mũi đâu."
"Cô cho rằng tôi muốn đi à, người ta đều không trâu bắt chó đi cày rồi, không tránh được."
Lâm Dật bĩu môi, Dương lão đầu là đang muốn chơi đùa à?
Chẳng lẽ là thấy mình phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, muốn luyện một chút thân thủ cho mình.
Nhưng trong trạng thái bây giờ của mình, những người trên sân huấn luyện này, hẳn là không cùng đẳng cấp?
Mạc Hồng Sơn không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dật.
Anh không biết cảm giác mới vừa rồi có phải ảo giác hay không, nhưng một lúc nữa thì có thể thấy rõ ràng rồi.
Thấy Lâm Dật đi tới, Trương Húc cùng với tiểu đội trưởng kia đều ngừng động tác trên tay.
"Anh tới đây làm gì." Trong ánh mắt Trương Húc mang theo phòng bị, đối với Lâm Dật có chút chống cự.
Hơn nữa còn mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.
Lâm Dật nhún vai một cái, "Dương lão tiên sinh để cho tôi xuống hoạt động chân tay, tôi cũng không thể từ chối được."
"Anh muốn xuống thử?" Trương Húc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
"Tôi đã từng đi lính, mặc dù tham gia công tác nhiều năm, nhưng kiến thức cơ bản cũng không có mất đi, anh chỉ là một hoạt náo viên, cũng đừng có ở đây lấy lòng mọi người, mau trở về đi."
"Hoạt náo viên thì làm sao? Anh cũng đừng có xem thường người khác như thế chứ."
"Mặc dù nói như vậy làm người khác tổn thương, nhưng tôi cảm thấy, anh vẫn là đứng ở một bên nhìn xem là được rồi, đừng tự làm mình mất mặt."
"Anh nói chuyện với tôi như vậy à, tôi đập cửa kính nhà anh hay là đào mộ nhà anh, mà anh chửi bới chúng tôi như vậy."
Trương Húc cũng không tức giận, mà là vỗ bụi trên vai mình.
"Anh không đi cũng được, hai chúng ta đánh với nhau đi, sau đó cho chúng tôi dùng nó làm tư liệu cho chương trình."
"Anh không được." Lâm Dật lắc đầu một cái.
"Anh sợ sao? Lẽ nào anh muốn tìm tân binh tới luyện tập?"
"Tôi ngược lại là không có ý đó, chỉ là cảm thấy anh không chịu được, muốn đổi người khác lợi hại hơn một chút, không muốn ở trên người anh lãng phí thời gian."
"Hả?"
Nghe nói như thế, Trương Húc cùng với tiểu đội trưởng kia đều sững sờ.
Sắc mặt tiểu đội trưởng đen thui mắt nhìn Lâm Dật.
Thực lực của Trương Húc anh là người rõ nhất.
Nền tảng vẫn còn, so với người bình thường còn tốt hơn nhiều.
Mà cái người đàn ông mang khẩu trang này, nhìn cũng bình thường, vóc người cũng không cường tráng, cùng Trương Húc đánh nhất định sẽ chịu thiệt.
Mà anh ta lại nói, Trương Húc không phải là đối thủ của anh ta, phải hay không có chút quá ngông cuồng?
Ngược lại là Trương Húc, rất nhanh đã bình tĩnh lại, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Không sao, ưu điểm lớn nhất của tôi chính nói lý, nếu như anh có thể đánh thắng tôi, tôi khẳng định có chơi có chịu."
"Đâu cần phải như vậy, lãnh đạo của anh vẫn còn ở chỗ này, đả thương anh thì tôi cũng ngại lắm."
"Không sao, anh không cần khống chế, đem toàn bộ thực lực của anh lấy ra đi, vừa vặn cũng cho tôi xem một chút, anh là làm sao đem tôi đả thương."
Lâm Dật bĩu môi, "Vậy thì đến đi."
Đứng ở cách đó không xa, Dương Nghiễm Hạ nhìn Lương Nhược Hư.
"Tiểu Lương, cháu thấy ai sẽ thắng?"
Bởi vì Nhan Từ ở đây, Dương Nghiễm Hạ thay đổi cách xưng hô đi.
"Chuyện này thật sự không dễ nói lắm."
Thân thủ của Lâm Dật xác thực rất tốt, nhưng chỉ là so với người bình thường mà thôi.
Cái người tên Trương Húc kia rõ ràng đã luyện qua, so sánh như vậy, Lâm Dật rõ ràng không chiếm ưu thế.
Mặc dù anh ấy đã từng chế phục qua hai thuộc hạ của Vương Ma Tử.
Nhưng đó chỉ là chút kỹ sảo, so với kỹ thuật tác chiến của quân đội, tính thực dụng cách biệt rất xa.
Có phải là đối thủ của Trương Húc hay không, điều này thực sự không dễ nói.
"Nhưng tôi thấy cậu ấy vẫn rất tự tin, thân thủ cũng không tính quá kém, xem thử có thể kiên trì trong thời gian bao lâu."
Nhan Từ âm thầm lắc đầu, biết rõ Trương Húc không ưa bọn họ, như thế nào vẫn muốn động thủ.
Cần phải được dạy dỗ một trận mới thoải mái ư?
Trên sân, Trương Húc đã kéo dài khoảng cách, cũng hướng về phía Lương Hưng Hải bên cạnh nói: "Đều chuẩn bị xong chưa, một hồi nhớ ghi lại toàn bộ quá trình."
"Biết rồi anh Trương."
Trương Hiểu Du gật đầu, sau đó hướng về phía Lâm Dật ngoắc ngoắc ngón tay, trên mặt mang theo ý cười:
"Anh chuẩn bị xong chưa, có thể bắt đầu được chứ."
Lâm Dật gật đầu, "Anh chuẩn bị kỹ càng là có thể động thủ."
"Yên tâm tôi sẽ nhẹ tay một chút, sẽ không đả thương anh."
"Anh nói như vậy trong lòng tôi liền nắm chắc."
Trương Húc trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng oán thầm nói: "Đúng là đồ vô sỉ, cho dù tôi hạ thủ lưu tình, cũng có thể cho anh nằm xuống tại chỗ!"
Nghĩ tới đây, Trương Húc đột nhiên phát động ra công kích.
Rất nhanh liền vọt tới trước mặt Lâm Dật.
Lâm Dật cuối người xuống, tránh thoát quả đấm của Trương Húc, sau đó đấm móc một cái vào trên bụng của anh ta.
Sức mạnh khổng lồ, lan khắp toàn thân Trương Húc, anh ta trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt của anh ta trong nháy mắt đông cứng lại, cả người đều cong lại.
Sau đó ôm bụng dưới, trực tiếp nằm trên đất.
"Tôi đã nói với anh là không nên động thủ với tôi rồi, tại sao lại không nghe chứ."
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều sửng sờ.
Tùy tiện một quyền, liền để người chủ trì đã từng được huấn luyện bài bản đánh ngã xuống đất.
Điều này trước đó, bọn họ ai cũng không nghĩ tới, chuyện này sẽ kết thúc như vậy.
Đôi mắt đẹp của Nhan Từ trừng lên, ánh mắt đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
Cái người hoạt náo viên mang khẩu trang này đến cùng có lai lịch gì?
Thậm chí ngay cả Trương Húc đều không phải là đối thủ của anh ta, lẽ nào bình thường cũng có luyện qua?
Vẻ mặt Lương Nhược Hư mang theo một chút kiêu ngạo, quả nhiên, anh ấy trước sau đều là người đàn ông không làm người khác phải thất vọng.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Dương Nghiễm Hạ nhìn Lương Nhược Hư, khóe miệng mang theo ý cười.
"Tiểu tử này quả thực không sai, có chút ngoài dự liệu của ta."
"Dương lão, biểu hiện của tôi ông thấy hài lòng không."
"Rất tốt, nhưng cậu đứng đó đi đừng nhúc nhích, tôi lại tìm người thử xem."
"Đây là muốn chơi xa luân chiến."
"Thực lực của người chủ trì kia, cùng với người của chúng tôi không cách nào so sánh được. Làm sao cũng phải thay người không sai biệt lắm, bằng không cũng nhìn không ra tài nghệ của cậu được."
Nói xong, Dương Nghiễm Hạ nhìn tiểu đội trưởng sắc mặt đen thui nói:
"Tiểu Vương, cậu qua thử xem."
Tiểu đội trưởng tên là Vương Hổ, cũng là nhân vật có tiếng tăm trong khu an ninh.
"Vâng thủ trưởng."
Nhìn thấy đội trưởng của mình muốn cùng với người khác so chiêu, những người đang huấn luyện cũng vô thức dừng lại quay qua nhìn.
Nhưng Dương Nghiễm Hạ cũng không nói gì, luyện thiếu một lúc cũng không có gì đáng ngại.
Xem trò vui, ồn ào chút, cũng rất thú vị.
"Tiểu đội trưởng cố lên, người anh em này nhìn cũng rất lợi hại."
Vương Hổ cười thành thật không nói gì.
Nhưng trong lòng lại không coi là chuyện gì quan trọng.
Mình làm lính nhiều năm như vậy, nếu như thua bởi anh ta, về sau cũng không cần lăn lộn tại khu an ninh nữa.
Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng ở bề ngoài, Vương Hổ vẫn giả bộ khiêm tốn.
"Người anh em, cậu nếu như chuẩn bị kỹ càng liền động thủ."
"Vậy anh chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong." Vương Hổ gật đầu nói.
Trong giây lát, dưới chân Lâm Dật phát lực, một bước xông lên, tốc độ nhanh đến mức Vương Hổ còn không kịp phản ứng lại.
Lâm Dật nhân cơ hội nắm lấy cánh tay của Vương Hổ, quay lưng lại, một cái ném qua vai, sau đó dùng đầu gối đè cổ của anh ta lại.
Thắng bại!
Lập tức phân định!
------
Dịch: MBMH Translate