Trong sân yên tĩnh không một tiếng động.
Bất luận người nào cũng đều không nghĩ tới, trận đấu sẽ dùng phương thức như thế này để kết thúc.
Một chiêu liền đem Vương Hổ quật ngã rồi.
Cái này đủ để chứng minh trình độ đánh nhau của Lâm Dật đã đến cấp bậc rất cao.
Lâm Dật cười đứng dậy, đồng thời kéo Vương Hổ đứng lên.
"Người anh em, cảm ơn."
"Tôi phục rồi." Vương Hổ nói:
"Tốc độ và hỏa lực của anh bộc phát đều quá mạnh mẽ, nói thật ra, tôi vừa nãy đều không phản ứng kịp."
"Nhất thời may mắn, để cho tôi đánh lén thành công."
Vương Hổ cười hắc hắc lên.
Tiểu tử này người vẫn rất tốt, chừa lại cho mình ít mặt mũi.
"Thủ trưởng, chúng ta hình như đã nhìn lầm cậu ta." Cao Sùng nói:
"Thực lực của cậu ta có thể so với chúng ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nữa."
"Quả thật có chút ngoài dự liệu của tôi."
Mạc Hồng Sơn đứng ở phía sau Dương Nghiễm Hạ, im lặng không lên tiếng.
Hiện tại anh có thể kết luận, cảm giác lần đầu gặp gỡ cũng không phải ảo giác.
Lâm Dật thật sự rất mạnh, chỉ là đã được anh ta che giấu rất tốt, người bình thường không phát hiện được.
"Tiểu Cao, cậu đi lên thử xem."
"Được."
Lúc Lâm Dật chế phục Vương Hổ, Cao Sùng liền có chút nóng lòng muốn thử, muốn đi lên cùng Lâm Dật so vài chiêu.
Hiện tại thủ trưởng đã hạ lệnh rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội.
"Chờ đã, cậu tốt hơn là ở lại đi, để Tiểu Mạc lên đi."
"Hả?" Vẻ mặt Cao Sùng phóng đại, "Thủ trưởng, ông đây là không tin tôi sao, để cho tôi đi thử xem."
"Không phải không tin cậu, tôi phải sắp xếp ổn thỏa một chút. Nếu sau này có chuyến công tác, tấm mặt mo của tôi đây còn để nơi nào."
"Làm sao ngài lại không đi công tác được." Cao Sùng tự đề cử mình nói:
"Nhìn toàn bộ khu an ninh Trung Hải, không có bao nhiêu người có thể đánh được tôi, căn bản không có khả năng thua."
"Tôi không phải sợ cậu thua, tôi muốn chính là hiệu quả của một chiêu chế địch, bằng không cũng vô vị rồi."
"Vậy tôi cũng có thể." Cao Sùng nói:
"Ông đừng xem lúc huấn luyện, Hổ Tử rất hùng hổ, tôi bình thường lúc huấn luyện với cậu ta, một tay đều dễ dàng đánh bại cậu ta, để cho tôi đi khẳng định không thành vấn đề."
"Chuyện khác thì được, Tiểu Mạc cậu đi."
"Vâng, thủ trưởng."
Cao Sùng bĩu môi, có chút tiếc nuối.
Lương Nhược Hư lặng lẽ đụng vào anh một cái, "Anh Cao, anh bình tĩnh chút đi, không phải chỉ là tập luyện thôi sao, có gì ghê gớm đâu."
Lương Nhược Hư thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của đám đàn ông này.
Chỉ là không được đánh nhau mà đã chán nản như vậy, chuyện này lớn lắm sao.
"Đây là chuyện của đàn ông, cô không hiểu." Cao Sùng tiếc nuối nói.
Lúc này, Mạc Hồng Sơn chạy tới giữa sân thao trường, mà vẻ mặt của Lâm Dật, cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Người này tuyệt đối là cao thủ.
Anh ta cũng là người đầu tiên khiến Lâm Dật cảm thấy không chắc chắn.
Nếu quả thật cùng với anh ta so chiêu, mình có thể thắng hay không, cũng khó nói.
"Sẽ không có quên tôi chứ." Mạc Hồng Sơn cười nói.
Lâm Dật gật đầu, "Còn có ấn tượng."
"Vậy chúng ta so vài chiêu đi." Mạc Hồng Sơn nói: "Thủ trưởng phái nhiệm vụ xuống, tôi cũng không có cách nào."
"Không có chuyện gì, chỉ là học hỏi thôi mà."
Mạc Hồng Sơn cởi cúc áo khoác, sau đó ném tới trên tay Vương Hổ, bày tư thế nói:
"Đến đi."
"Không phải chứ, anh Sơn đem quần áo đều cởi rồi?" Cao Sùng thầm nói.
"Làm sao vậy?" Lương Nhược Hư nói.
"Lúc tôi cùng với anh Sơn so chiêu, anh ấy xưa nay đều không nghiêm túc như vậy."
Ánh mắt của Lương Nhược Hư lại chuyển đến trên người Lâm Dật.
Vẻ mặt của anh ấy cũng đã trở nên nghiêm túc.
Ông nội đã từng đánh giá qua Mạc Hồng Sơn, có thể đứng trên hàng cao thủ khắp Trung Quốc.
Có thể được ông nội đánh giá như vậy, đủ để chứng minh thực lực của Mạc Hồng Sơn hơn những người khác rất nhiều.
Như khi đối mặt với Lâm Dật lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Như vậy là anh ta xem Lâm Dật như là đối thủ cùng cấp bậc với mình rồi.
Bằng không sẽ không như vậy.
Khi Lương Nhược Hư đang suy nghĩ những vấn đề này, Mạc Hồng Sơn đã chủ động phát động công kích.
Từ động tác của anh ta ra chiêu, Lâm Dật thoạt nhìn liền phát hiện đây là động tác quen thuộc Tán Đả.
Mà Lâm Dật cũng quyết định, dùng phương thức như thế đánh trả.
Một nắm đấm trái thẳng tắp vụt tới, thân thể Lâm Dật hướng về phía sau rút lui một bước, sau đó đưa tay đón đỡ, đem toàn bộ sức lực của Mạc Hồng Sơn toàn bộ dỡ xuống, sát theo đó cũng là một nắm đấm trái đánh trả.
Mạc Hồng Sơn xoay người sang một bên, ngăn cản đòn tấn công của Lâm Dật.
Đồng thời còn bị Lâm Dật đánh lui một bước.
Ánh mắt Mạc Hồng Sơn nhìn lên, không hề nghĩ rằng Lâm Dật sẽ mạnh như vậy.
Đặc biệt là sức mạnh bùng nổ trong nháy mắt đó, khiến cánh tay của mình đều đã tê rần.
"Không tệ." Mạc Hồng Sơn cười nói, sát theo đó lại phát động công kích.
Thình thịch oành.
Chỉ mới mấy giây mà hai người đã giao thủ mười mấy chiêu, đánh tới đánh lui, trong lúc nhất thời không nhìn ra ai chiếm ưu thế.
Lương Nhược Hư và Cao Sùng đều nhìn chằm chằm, có chút không tin vào những gì mà họ thấy trước mắt.
Bọn họ đều biết thực lực của Mạc Hồng Sơn.
Trước khi bắt đầu, không ai nghĩ rằng hai người sẽ đánh đến cái trình độ này.
Đặc biệt là Cao Sùng, sắc mặt biến đổi bất định.
Cũng may là vừa rồi mình không đi lên, bằng không sẽ bị đánh ngã.
Nhưng tiểu tử này đến cùng có chuyện gì xảy ra, cậu ta không phải là bác sĩ sao, lúc nào lại lợi hại như vậy?
Dương Nghiễm Hạ ngồi ở một bên, liên tiếp gật đầu, đối với biểu hiện của Lâm Dật hết sức hài lòng.
Tuổi còn trẻ, liền có thể cùng với Mạc Hồng Sơn đánh tới cái trình độ này, người Lâm gia quả nhiên cũng không phải kẻ tầm thường.
Xem ra hôm nay thăm dò, vẫn rất có hiệu quả.
Cũng may mình vừa nãy, không để Tiểu Cao đi lên, bằng không căn bản không ứng phó được với cậu ta.
Nhưng xem tình hình trước mắt này, nếu như Tiểu Mạc không nghiêm túc, khả năng cũng không có cách nào đánh bại cậu ta được.
Mà lúc này, Lâm Dật với Mạc Hồng Sơn vẫn còn tiếp tục so chiêu.
Lâm Dật tung một cú đá chéo ở giữa không trung vẽ ra một đường cong hoàn hảo.
Mạc Hồng Sơn đã sớm dự liệu được chiêu thức của Lâm Dật, sớm đã chuẩn bị lùi lại.
Mà Lâm Dật sức mạnh bộc phát, vào lúc này, tất cả đều biểu hiện ra.
Coi như là Mạc Hồng Sơn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vẫn là chậm một bước, bị Lâm Dật quét đến cổ áo.
May mắn là, cũng không phải một cú đánh trực diện, bằng không liền có thể phân thắng bại rồi.
Mạc Hồng Sơn mượn cơ hội cùng Lâm Dật kéo ra khoảng cách hai mươi mét, cười nói:
"Đúng vậy, rất lâu không được đánh một cách thống khoái như vậy."
"Còn tiếp tục sao." Lâm Dật nói: "Nếu như tại tiếp tục đánh, đoán chừng có thể đánh đến trời tối."
"Không đến nỗi đó đâu, sắp phân ra thắng bại rồi."
Lâm Dật có chút khó hiểu, không biết Mạc Hồng Sơn nói vậy là có ý gì.
Anh có tự tin, nếu như lại tiếp tục đánh, nhất định có thể đem anh ta dây dưa đến chết, người thắng nhất định là mình.
Nhưng vấn đề là trong thời gian ngắn, căn bản phân không ra thắng bại.
"Anh Sơn bắt đầu nghiêm túc rồi." Cao Sùng nói.
"Hả? Lẽ nào anh ấy vừa nãy không sử dụng toàn bộ sức lực à?" Lương Nhược Hư hỏi.
"Sử dụng toàn bộ sức lực rồi, nhưng đây là hai cái tính chất khác nhau, anh Sơn nếu như nghiêm túc, sức chiến đấu còn có thể tăng lên một cấp bậc."
Lương Nhược Hư xác thực không hiểu lắm ý tứ của Cao Sùng, mơ hồ có chút lo lắng cho Lâm Dật.
Trong sân, Mạc Hồng Sơn hoạt động một chút thân thể, lần nữa hướng Lâm Dật vọt tới.
Nhưng lần này Lâm Dật phát hiện, Mạc Hồng Sơn lại như biến thành một người khác vậy.
Như hổ xuống núi không gì cản nổi.
Lâm Dật cau mày, trong lòng oán thầm nói:
"Lẽ nào anh ta cũng sẽ dùng chiêu kia?"
------
Dịch: MBMH Translate