Không cho Lâm Dật có cơ hội phản ứng, tốc độ của Mạc Hồng Sơn so với lúc trước nhanh hơn không ít.
Mà ở phương diện sức mạnh, cũng có tăng lên rất nhiều.
Nếu như không phải hệ thống khen thưởng thuốc mật độ cơ bắp, nhất định sẽ trúng chiêu.
Ầm!
Mạc Hồng Sơn một cước đá đến, Lâm Dật hai tay đón đỡ, lùi lại vài bước mới đứng vững thân thể.
Nhìn thấy cảnh tượng này, các chiến sĩ trong khu an ninh đã thốt lên một tiếng hoan hô nồng nhiệt.
"Anh Sơn cố lên!"
"Anh Sơn cố lên!"
"Anh Sơn cố lên!"
Mà lúc này, Lâm Dật cũng không có thời gian mà để ý những giọng nói khác.
Sức mạnh của Mạc Hồng Sơn mạnh hơn rất nhiều so với những lần so chiêu trước.
Lâm Dật có thể khẳng định, Mạc Hồng Sơn cũng phải nắm giữ một loại phương thức phát lực khác. Nếu không cũng không thể, trong chớp mắt sẽ có biến hóa lơn như thế.
"Lần này cảm giác như thế nào? Lực đạo hẳn là đủ chứ." Mạc Hồng Sơn cười nói.
"Còn có thể."
"Còn có thể?"
Lâm Dật gật đầu, "Sức mạnh của anh so với vừa nãy lớn hơn không ít, nhưng mà không có ý nghĩa gì với tôi."
"Vậy thì tiếp đi, tôi đã lâu lắm rồi không đánh một trận lâu như vậy."
"Anh cũng là người đầu tiên, có thể làm cho tôi xuất chiêu thứ hai."
Mạc Hồng Sơn chau mày, cảm giác tình hình có chút không đúng.
Lâm Dật cũng không phải người hay nói vu vơ, cậu ta nói như vậy, nhất định là có ý gì đó.
Nhưng cũng đã đánh tới trình độ này, cậu ta còn có tài năng gì không xuất ra?
Đúng vào lúc này, Lâm Dật chuyển động.
Luồng khí lưu chuyển ở bụng dưới, vào đúng lúc này, bắt đầu ở toàn thân vận chuyển.
Mà khí thế của anh, cũng vào lúc này, tăng lên một đẳng cấp.
Khóe miệng Lâm Dật lộ ra một nụ cười quái dị.
Cái cảm giác này, quả thực là không tồi!
Chân đạp Lâm Dật mặt đất, lao về phía Mạc Hồng Sơn.
Ầm!
Một đòn bay người đơn giản, suýt chút nữa đem Mạc Hồng Sơn đá bay ra ngoài!
"Điều này sao có thể!"
Dương Nghiễm Hạ kích động đứng lên.
Cảnh tượng như vậy, khiến cả Dương Nghiễm Hạ với Cao Sùng đều trừng mắt lên.
Bọn họ đều biết rõ tình hình và sức mạnh của Mạc Hồng Sơn.
Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn là rơi vào thế hạ phong!
Cũng không thể bởi vì điểm này, liền nói Mạc Hồng Sơn quá yếu, mà là Lâm Dật, xác thực rất mạnh!
Nhưng loại phương thức phát lực này, cậu ta làm sao lại làm được?
Nếu như không có sự hướng dẫn của cao nhân, muốn dựa vào bản thân để lĩnh hội cơ hồ là không có khả năng.
Lông mày Dương Nghiễm Hạ dường như muốn xoắn vào với nhau.
Chẳng lẽ là Lâm Cảnh Chiến trở về rồi, lén lút chỉ đạo cho cậu ta?
Không có khả năng lắm.
Ngay khi Dương Nghiễm Hạ khiếp sợ bởi sức mạnh của Lâm Dật, cả hai đã đánh nhau kịch liệt không thể tách ra.
Nhưng tình hình trong sân khác hẳn những gì họ đã tưởng tượng.
Sau khi Lâm Dật bị Mạc Hồng Sơn một cước đá đi ra sau, anh cũng không đánh trả lại.
"Đừng đánh nữa." Lâm Dật nói ra: "Tôi không phải đối thủ của anh, dừng tại đây đi."
Mạc Hồng Sơn sững sờ, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu ướt đẫm quần áo, cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ nói lời như vậy.
Chỉ cần lại thêm mười chiêu, người thua nhất định là mình.
Mạc Hồng Sơn nghiêng đầu lên liền nhìn thấy Nhan Từ đứng ở cách đó không xa, còn có nhiếp ảnh gia đang khiêng thiết bị.
Đây là cậu ta muốn giữ lại mặt mũi cho mình sao?
"Tiểu tử này." Mạc Hồng Sơn cười khổ một tiếng, "Thật là một người tốt."
"Anh Lâm, anh thật lợi hại."
Trương Hiểu Du cầm khăn giấy, hướng về phía Lâm Dật chạy tới, lau mồ hôi trên trán cho anh.
"May mắn thôi." Lâm Dật cười ha hả nói, sau đó đi tới trước mặt Dương Nghiễm Hạ.
"Lúc này hẳn là có thể."
"Bản lĩnh này của cậu, là học ở đâu đấy?" Dương Nghiễm Hạ hỏi.
"Tôi trước đó vài ngày đi dạo chợ đêm, có một ông lão bán bí kíp Cửu Dương Thần Công, tôi liền mua một quyển, cứ như vậy luyện."
Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật.
Thực sự là phục anh ta, đến lúc này mà miệng còn luyên thuyên như vậy, không thể đứng đắn một chút sao.
"Tiểu tử cậu theo tôi giả bộ ngớ ngẩn à."
"Sao có thể." Lâm Dật đụng Trương Hiểu Du một cái, "Ngày đó cô ấy cũng có đi theo tôi, không tin ông hỏi cô ấy đi."
"Ách ..."
Trương Hiểu Du bối rối.
Sao, như thế nào anh lại mang chuyện của anh đẩy lên người tôi chứ?
"Đúng, đối ..." Trương Hiểu Du khẩn trương nói, khi đối mặt với Dương Nghiễm Hạ, cô vẫn là không có biện pháp nào bình tĩnh được.
"Chúng tôi không chỉ có mua Cửu Dương Thần Công, còn mua Quỳ Hoa Bảo Điển và Tịch Tà Kiếm Phổ."
Lâm Dật:...
Con mẹ nó cô không thể nói cái khác sao.
Lương Nhược Hư ý vị thâm trường nhìn Lâm Dật bằng một con mắt, SB (đồ ngu) đều có thể nhìn hiểu là có ý gì.
"Được rồi được rồi, chúng ta không nói cái này nữa." Dương Nghiễm Hạ nói: "Vậy cậu nói cho tôi một chút, cậu còn biết cái gì nữa không?"
"enenen ... Nói một cách không khiêm tốn thì ngoại trừ sinh con ra, những việc khác tôi đều biết một chút."
"Cậu thật đúng là không có chút nào khiêm tốn."
"Kỹ nhiều không ép thân nha."
"Cậu có thể bắn súng không?"
"Cũng biết một chút."
"Đi, theo tôi đến trường bắn, tôi hôm nay ngược lại muốn xem, cậu có bao nhiêu khả năng."
"Đâu cần phải làm vậy chứ, lúc này, hai chúng ta uống chút, không phải tốt hơn so với bắn súng sau."
"Chuyện cậu với Tiểu Mạc so chiêu, tôi cũng không muốn nói nhiều, làm sao cũng phải tìm cái gì đó có thể đè ép được cậu."
"Ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, còn cũng với thanh niên như tôi so sức lực gì chứ."
"Như vậy sao được, nếu như mọi thứ đều không bằng cậu, mặt mũi của tôi còn phải để nơi nào?"
Nhan Từ liếc mắt nhìn Lâm Dật.
Không phải người tên Mạc Hồng Sơn vừa rồi thắng sao? Như thế nào Dương lão tiên sinh lại nói mọi thứ đều không bằng?
"Vậy thì đi thôi." Lâm Dật bất đắc dĩ nói.
Đoàn người hướng về trường bắn đi đến, Dương Nghiễm Hạ hướng về phía Cao Sùng nói:
"Tiểu Cao, cậu đi gọi Tôn Thuyền đến đây."
"Tôn Thuyền?" Cao Sùng có chút bất ngờ, "Lão Tôn là vua súng ở khu an ninh, đã từng chém qua các thủ trưởng khác, ngài gọi anh ta đến, không phải là có chút khi dễ người sao."
"Cậu ta nói cái gì cũng biết một chút, chúng ta cũng phải tìm người thích hợp chứ." Dương Nghiễm Hạ phất tay một cái, "Đi đi."
"Thủ trưởng, tôi cùng với Tiểu Cao cùng nhau đi, trôi trở về lấy một chút đồ."
"Cũng được, đi đi."
Dương Nghiễm Hạ không nghĩ gì nhiều, phất phất tay, tâm tình vô cùng tốt.
Hai người cùng nhau rời đi, hướng về đại đội sáu đi đến.
"Anh Sơn, sao anh lại đi theo làm gì, anh muốn lấy cái gì, tôi giúp anh lấy là được rồi." Cao Sùng nói:
"Tuy rằng đây là khu an ninh, không có nguy hiểm, nhưng bên người thủ trưởng, làm sao cũng phải có một người ở bên."
"Tôi biết." Mạc Hồng Sơn nhe răng toét miệng nói, "Tôi phải tìm một chỗ chậm rãi, nếu không không nhịn được nữa."
"Không nhịn được?"
Mạc Hồng Sơn nhìn bốn phía một chút, phát hiện không có ai phía sau, mở cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên.
"Cậu xem một chút liền biết."
"Này, cái này sao lại thế này?"
Cao sùng nhìn thấy trên người Mạc Hồng Sơn có những vết bầm tím lớn nhỏ.
Giống như bị nhiều người quần đấu mà thành.
"Đều là vừa rồi giao thủ lưu lại." Mạc Hồng Sơn cười gằn nói:
"Xương của cậu ta thật sự rất cứng rắn, dùng sức đánh trên người cậu ta, lại như đánh vào tấm sắt vậy."
------
Dịch: MBMH Translate