Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 734 - Chương 732. Lương Nhược Hư Xin Tha

Chương 732. Lương Nhược Hư Xin Tha
Chương 732. Lương Nhược Hư Xin Tha

"Thiệt hay giả vậy."

Nhìn thấy vết thương trên người Mạc Hồng Sơn, Cao Sùng nhếch miệng, chuyện này nếu như đổi thành là mình, có thể kiên trì được mười chiêu không?

Cũng may thủ trưởng không cho mình đi qua, bằng không dễ dàng bị đánh chết.

"Nhưng tôi muốn biết, lẽ nào anh ta cũng biết loại phương thức phát lực ư? Anh dạy tôi rất lâu rồi, tôi còn chưa học được."

"Chuyện này tôi cũng thấy rất khó hiểu, tình hình của cậu ta Hạt Gạo đều nói với chúng ta rồi, cậu ta bình thường đều là tiếp xúc với những người thường, lẽ ra sẽ không nhận biết những thứ này."

"Chẳng lẽ là tự học?"

"Làm sao có khả năng, cái này không tự học được." Mạc Hồng Sơn nói: "Nếu như không ai chỉ dạy, tự học còn khó hơn lên trời."

"Nói cũng đúng, anh dạy tôi một thời gian dài như vậy, tôi ngay cả nhập môn cũng chưa tới."

"Được rồi, đừng ở chỗ này nói nữa, đi đến đội sáu gọi Tôn Thuyền trước đã, đừng để cho thủ trưởng đợi lâu." Mạc Hồng Sơn cài cúc áo lại, nói:

"Thuận tiện lấy cho tôi ít rượu thuốc."

"Đợi lát nữa tôi nói với thủ trưởng một tiếng, anh trở lại dưỡng thương đi."

"Không được, tôi phải đi xem xem, cậu ta và Tôn Thuyền ai lợi hại hơn."

"Anh Sơn, anh có phải là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng rồi không." Cao Sùng nói:

"Cậu ta đánh nhau xác thực lợi hại, nhưng bắn súng, cậu ta là người bình thường chắc cũng không chơi mấy cái này, lão Tôn đã bắn súng thật đạn thật thường xuyên, cậu ta chỉ là một ông chủ bình thường, đều chưa từng thấy vật này, lấy cái gì so với lão Tôn?"

"Nói thì nói như thế không sai, nhưng tôi vẫn muốn nhìn một chút." Mạc Hồng Sơn nói:

"Hơn nữa tôi mà rời đi, thủ trưởng sẽ nghĩ là tôi bị thương, vết thương nhẹ thôi không chết người được, yên tâm."

"Xác định không thành vấn đề?"

"Tôi có thể có vấn đề gì chứ." Mạc Hồng Sơn nói: "Nuôi mấy ngày là khỏe."

"Đi."

Mấy phút sau, hai người tới đội sáu.

"Nha! anh Sơn, anh Cao, các anh đã tới."

Tôn Thuyền vừa muốn cúi chào, bị Cao Sùng ngăn lại, "Cậu đây là làm gì vậy, đang lau súng à?"

"Ừm, nhàn rỗi không chuyện gì lau một chút."

"Đi thôi, đến lúc để cậu thể hiện rồi." Cao Sùng nói.

"Có chuyện gì à? Lại muốn diễn tập à?"

"Không phải diễn tập." Cao Sùng nói: "Có người đến chỗ chúng ta, muốn cùng với cậu so tài bắn súng."

"Là khu nào? Có phải người quen không? Lẽ ra báo lên tên của tôi ra sẽ không có ai dám so với tôi rồi."

"Tôi muốn thấy chính là sự tự tin này của cậu." Cao Sùng cười ha ha, nói:

"Chính là người lần trước làm phẫu thuật cho thủ trưởng, anh ta hôm nay đến nơi này, nói mình cái gì cũng biết, bắn bia gì gì đó đều là điều chắc chắn, cho nên thủ trưởng gọi người muốn xem thử, tiểu tử cậu có thể phải biểu hiện tốt đấy, đừng tuột xích."

"Anh Cao chờ chút." Tôn Thuyền nói: "Người làm phẫu thuật cho thủ trưởng không phải là bác sĩ sao? Sao lại cùng với tôi so tài được?"

"Chính là bác sĩ đó, muốn cùng với cậu so tài."

"Anh Cao, anh đừng có đùa tôi, bác sĩ làm sao so tài với tôi được." Tôn Thuyền nói:

"Nếu là anh ta thật sự muốn chơi, tôi tùy tiện tìm mấy người là được rồi."

"Sao nhiều chuyện như vậy chứ." Cao Sùng nói: "Đây là mệnh lệnh của thủ trưởng, mang theo gia hỏa này, đi theo tôi."

"Biết rồi anh Cao."

Tôn Thuyền chỉnh lý lại một chút y phục trên người, sau đó mang theo súng lục của mình, đi theo Mạc Hồng Sơn với Cao Sùng cùng nhau đi bãi bắn bia.

Trước khi đi, Cao Sùng còn lặng lẽ thuận tiện lấy đi hai bình dầu hồng hoa.

Mà lúc này, Lâm Dật và những người khác đã đợi sẵn ở đây.

Ngoài ra, còn có một lớp tân binh đang làm công tác huấn luyện mục tiêu ở đây.

Sau khi được sự đồng ý của Dương Nghiễm Hạ, Nhan Từ đã ghi hình một đoạn khác ở chỗ này.

Nhưng chỉ là đoạn tư liệu sống, bởi vì Trương Húc đã bị Lâm Dật đánh tới phòng nghỉ ngơi rồi, đứng lên cũng không nổi rồi.

"Cậu xác định mình có thể làm được?" Dương Nghiễm Hạ cười nói hỏi.

"Tui tôi chưa từng ăn qua thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy rồi." Lâm Dật nói:

"Thật ra tôi chỉ có chút kiến thức lý thuyết, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ thực hành thì càng có lòng tin rồi."

"Ha ha, tôi thích cái sự tự tin này của cậu."

Lúc này, tiểu đội trưởng đội bảy, Trần Tự Cường chạy tới, cười ha hả nói:

"Lão thủ trưởng, ngài mang người đi tới đây, là có chỉ thị gì sao?"

Dương Nghiễm Hạ gật đầu, "Đúng rồi, gọi người lớp các cậu, đem bãi bắn bia thu thập một chút, đợi lát nữa tôi muốn dùng."

"Thủ trưởng, đây là muốn thi đấu ư?"

Dương Nghiễm Hạ nhìn Lâm Dật, "Đợi lát nữa để cậu ta với Tôn Thuyền thi đấu với nhau."

"Cậu ta so bắn bia với Tôn Thuyền? Nhưng mà anh ta là vua bắn súng trong khu an ninh chúng ta mà."

"Cũng bởi vì thủ pháp của cậu ta tốt tôi mới gọi ra, không thể để mất mặt được."

"Ách ... Nói cũng đúng."

Trần Tự Cường đi tới phía sau Dương Nghiễm Hạ, sau đó hướng về phía người bên trong tiểu đội nói:

"Cái kia, Tôn Thuyền đội sáu chắc các cậu đều biết, đó là vua bắn súng của khu an ninh chúng ta, đợi lát nữa anh ấy đến, các cậu đều nhìn mà học hỏi một chút."

"Rõ!"

"Tiểu đội trưởng."

Có người nhỏ giọng gọi một câu, Trần Tự Cường thuận thế đi tới.

"Tình huống gì vậy? Tìm người bên ngoài tới so bắn súng với Tôn Thuyền sao?"

"Chuyện này tôi cũng không biết, là thủ trưởng an bài, chúng ta cứ làm theo lệnh là được rồi."

"Nhưng tôi sợ anh ta bị ngược đến chết."

"Ai, việc này đều bình thường mà." Trần Tự Cường nói: "Đoán chừng người này chắc là yêu thích bắn súng, nếu không cũng không thể chạy tới đây chơi được."

"Nhưng trò chơi bắn súng bên ngoài, cũng giống như chỉ là để chơi đùa thôi, cùng với chuyện này không liên quan gì. Nếu là anh ta với Tôn Thuyền so tài, cái này không phải là một trời một vực sao."

Trần Tự Cường nhún vai một cái, "Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta, đợi lát nữa nhìn cho thật kỹ là được rồi, học một ít kinh nghiệm."

"Biết rồi tiểu đội trưởng."

Đúng lúc này, ba người Mạc Hồng Sơn chạy bộ lại đây.

"Thủ trưởng, tôi đã đưa Tôn Thuyền đến."

"Đến rồi à." Dương Nghiễm Hạ vẫy vẫy tay, "Cậu không phải luôn nói rằng cậu không có đối thủ trong khu an ninh sao? Hôm nay tôi tìm được một người cho cậu này."

"Báo cáo thủ trưởng, tôi là người khiêm tốn, không lên tiếng nói như vậy."

"Cậu hỗn tiểu tử này, còn cùng với tôi giả vờ à." Dương Nghiễm Hạ nói:

"Tôi cho cậu biết, cậu hôm nay nếu như biểu hiện không tốt, về sau liền đi tiểu đội bếp núc, tới đó mà rửa chén."

"Thủ trưởng yên tâm, nhất định biểu hiện tốt một chút."

Tôn Thuyền nhìn Lâm Dật, "Là anh muốn so tài bắn súng với tôi sao?"

"Là tôi." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Cái kia cậu có phải cậu nên đem khẩu trang với kính râm tháo xuống không, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị lực, căn bản không cách nào thi đấu được."

"Không có chuyện gì, như vậy so tài cũng được, thua tính cho tôi."

Tôn Thuyền:...

Tôi chỉ là khách khí, người này còn thật sự cho rằng có thể thắng được tôi à?

Trần Tự Cường ở phía sau cười rộ lên, cái tên tiểu tử che mặt này, còn thật thú vị.

"Vậy được." Tôn Thuyền nói: "Chúng ta thi đấu như thế nào? Cứ dựa theo ý anh đi."

"Tôi cũng chưa chơi cái này bao giờ, vẫn là theo như quy củ của các anh đi."

"Chúng ta bình thường thi đấu bắn súng, là trước so với tháo lắp, sau đó thi bắn năm mươi mét bia cố định, bia di động, còn có bia phi tiêu, cậu muốn thi đấu toàn bộ, hay là chọn một trong số đó?"

"Ách ..."

Ngay lúc Lâm Dật đang suy tính, Dương Nghiễm Hạ nói: "Đều đến hết đi, so hết tất cả các hạng mục."

"Dương lão, ông như này là đang khi dễ người ta rồi." Lương Nhược Hư gắt giọng: "Tôi thấy so một hạng mục trong đó là được rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 732.
Bình Luận (0)
Comment