Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 735 - Chương 733. Ai Biết Mình Sẽ Gặp Phải Tên Biến Thái Này Chứ!

Chương 733. Ai Biết Mình Sẽ Gặp Phải Tên Biến Thái Này Chứ!
Chương 733. Ai Biết Mình Sẽ Gặp Phải Tên Biến Thái Này Chứ!

"Sợ cái gì." Dương Nghiễm Hạ kiên trì nói: "Thắng thì cậu ta có mặt mũi, thua cũng không mất mặt, cái này không phải rất tốt sao."

Lương Nhược Hư phồng hai má lên, đứng sang một bên như đang giận dỗi.

Cô vẫn cảm thấy Dương Nghiễm Hạ đang khi dễ Lâm Dật.

"Vậy thì so toàn bộ hạng mục đi." Lâm Dật nói: "Chỉ chơi một hạng mục cũng không thú vị."

"Tiểu tử cậu có dũng khí, đối với tôi còn có khí chất, ha ha ..."

Lương Nhược Hư bĩu môi.

"Lão Trần, lấy hai khẩu súng M95 lại đây." Tôn Thuyền chào hỏi.

"Lấy hai khẩu súng làm gì? Anh không phải là có cầm theo súng của mình sao."

"Để cho công bằng, tôi không dùng súng của mình."

"Chờ chút."

Trần Tự Cường cầm qua hai khẩu súng M95, phân biệt giao cho Tôn Thuyền với Lâm Dật.

Lâm Dật cầm M95, ở trên tay áng chừng một chút, rất có trọng lượng.

Bởi vì có trí nhớ của Hiền Giả, Lâm Dật đối với vật này cũng có chút hiểu rõ.

Nhưng đều là kiến thức lí thuyết, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thực sự.

"Tôi trước tiên làm quen với vật này một chút." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Làm quen?" Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, Tôn Thuyền hỏi: "Cậu lúc trước không tiếp xúc qua sao?"

"Chỉ biết qua một chút kiến thức lí thuyết, đây là lần đầu tiên được thực hành."

"Ách ..."

Sắc mặt Tôn Thuyền hơi thay đổi, cảm giác mình hình như bị sỉ nhục.

Thủ trưởng đây là muốn làm gì, tìm người thường chưa cầm súng bao giờ so với mình, việc này không phải là đang đùa giỡn mình sao.

"Lâm Dật, tiểu tử cậu có được hay không, không ngờ vừa nãy ở trước mặt tôi nói như thế, đều là khoác lác "

"Sao có thể." Lâm Dật nói: "Tôi làm quen trước, đừng hoảng hốt."

Lâm Dật dựa vào trí nhớ trong đầu, đem M95 chia làm mấy bộ phận, sau đó lại lắp ráp lại.

Động tác của Lâm Dật cũng không nhanh không chậm, trong đầu ghi nhớ kiểu dáng và trình tự lắp ráp của từng bộ phận.

Hơn nữa còn mô phỏng quá trình lắp ráp nhanh nhất.

Ngoài ra, trong đầu Lâm Dật cũng ước tính rằng theo trình tự lắp ráp này, hẳn có thể đem thời gian áp súc đến trong vòng 20 giây.

Nhưng có thể thắng Tôn Thuyền hay không, vẫn là ẩn số.

Người ta là vua súng khu an ninh, năng lực bày ra ở trước mắt, không phải là ăn cơm khô.

"OK rồi." Lâm Dật giao khẩu súng vào tay Cao Sùng, "Anh kiểm tra một chút, chắc cũng không vấn đề gì."

"Không cần kiểm tra, không sao hết."

Qúa trình Lâm Dật lắp ráp súng ống, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.

Trình tự tháo và lắp ráp cũng không có vấn đề gì, tự nhiên không thể phạm sai lầm.

Thao tác như này trong khu an ninh, xem như là bình thường không có gì lạ, ngay cả Lương Nhược Hư cũng có thể làm.

Nhưng vấn đề là, Lâm Dật lúc trước căn bản không tiếp xúc qua những thứ đồ này, chỉ biết một số kiến thức lý thuyết, sau đó liền có thể tháo ra và lắp ráp lại hoàn mỹ.

Cái này cũng coi như là rất lợi hại rồi, người bình thường rất khó làm được.

Bởi vì giữa lý thuyết và thực hành luôn có sự chênh lệch.

"Được rồi, có thể bắt đầu." Lâm Dật nói.

"Cậu xác thực hiện tại liền có thể bắt đầu" Tôn Thuyền nói: "Cậu chắc không muốn luyện thêm mấy lần?"

"Không cần, vấn đề không lớn." Lâm Dật nói: "Anh là vua súng, tôi có thua cũng không mất mặt."

"Vậy bây giờ liền bắt đầu."

Khẩu súng của hai người đã được tháo ra toàn bộ, các linh kiện được sắp xếp chỉnh tề lên bàn.

"Tiểu đội trưởng, anh nói Tôn Thuyền có thể dẫn trước cậu ta bao nhiêu giây?"

"Một phút trở lên." Trần Tự Cường nói.

"Hả? Một phút trở lên?"

Trần Tự Cường gật đầu, "Vừa nãy tôi ước lượng một chút, anh ta gần như dùng hơn ba phút mới lắp ráp xong khẩu súng. Nhưng lúc tranh tài, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn, nhưng nhanh nhất cũng sẽ không thấp hơn một nửa, mà kỷ lục của Tôn Thuyền là 21 giây, tôi nói một phút trở lên, ý đã là kết quả tốt nhất rồi."

"Còn vẻ như thật là như thế này."

Lúc nói chuyện, Trần Tự Cường đã lấy đồng hồ tính giờ ra, muốn nhìn một chút xem Tôn Thuyền có thể phá được kỷ lục của mình được hay không.

Cùng lúc đó công tác chuẩn bị của hai người đều đã kết thúc, Dương Nghiễm Hạ mở miệng hỏi:

"Đều chuẩn bị xong rồi chứ."

Hai người gật gật đầu, biểu hiện chăm chú, "Chuẩn bị xong xuôi."

"Vậy thì tốt, hiện tại bắt đầu!"

Ra lệnh một tiếng, hai người nhặt linh kiện trên bàn lên bắt đầu lắp ráp.

Mà lúc này, bắp thịt toàn thân của Lâm Dật đều căng thẳng.

Dựa theo trình tự trong trí nhớ, lắp ráp từng bộ phận của súng lại.

"Cái này, tình huống này là như thế nào?"

Trần Tự Cường và những người khác đều sửng sốt.

Tốc độ Lâm Dật cũng không chậm, hơn nữa nhanh đến mức cực hạn.

Chỉ mới đi được nửa chặng, cậu ta cũng đã dẫn trước một món linh kiện rồi.

Nhanh hơn ít nhất một giây!

Dương Nghiễm Hạ nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Hồng Sơn bên cạnh.

Tốc độ của Lâm Dật quả thực khiến cho bọn họ ngạc nhiên.

Mới chỉ có luyện tập một lần, mà tốc độ lắp ráp lại nhanh như vậy?!

Chuyện này không có khả năng lắm.

"Hoàn thành!"

Nhìn thấy Lâm Dật đặt M95 đã lắp ráp tốt ở trên bàn, toàn trường yên lặng như tờ.

Bởi vì Tôn Thuyền còn kém hai cái linh kiện chưa lắp xong, gần như chậm hơn hai giây.

"Mười, mười tám giây ..."

Trần Tự Cường trừng hai mắt, không thể tin được nói ra thời gian này.

"18 giây đã lắp xong?"

Dương Nghiễm Hạ và những người khác đồng thời khó mà tin nổi.

Kỷ lục của khu an ninh là 21 giây do Tôn Thuyền nắm giữ, mà kỷ lục này đã được duy trì trong nhiều năm, mà không có người nào phá vỡ được.

Hôm nay Lâm Dật đã phá vỡ được?

Tôn Thuyền trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt thất thần.

Chính mình chơi súng nhiều năm như vậy, hận không thể lúc ngủ cũng ôm theo.

Vậy mà bây giờ lại thua bởi một người nghiệp dư, kết quả như thế, anh ta không thể tiếp nhận được.

Giữa không trung, ánh mắt Lâm Dật bắt gặp ánh mắt Lương Nhược Hư, người sau lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ.

"Tôn Thuyền, tiểu tử cậu làm sao vậy." Cao Sùng nói.

Thủ trưởng kêu anh tới tìm về mặt mũi, vậy mà lại tuột xích.

Vẻ mặt của Tôn Thuyền sụp đổ, cảm giác mình là kẻ ăn vạ chết tiệt, có nỗi khổ không nói được.

Mình chỉ là người bình thường, ai biết sẽ gặp phải tên biến thái này chứ!

"Được rồi." Dương Nghiễm Hạ bình chân như vại phất tay một cái, "Hạng mục tiếp theo, 50 mét bia cố định."

Nói xong, Dương Nghiễm Hạ nhìn Lâm Dật, "Cái này cậu có cần chuẩn bị một chút không?"

"Cái này không cần, trực tiếp tới là được."

"Cậu có tự tin như vậy?"

"Khi tôi còn bé, có sử dụng súng cao su bắn chim, nguyên lý đều không khác mấy."

"Tiểu tử cậu chỉ được cái khoác lác." Dương Nghiễm Hạ phất tay một cái, "Mỗi người mười phát đạn, hiện tại liền bắt đầu."

Tôn Thuyền nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy áp lực trên người tăng gấp bội.

Anh ta biết, trong lĩnh vực bắn đạn thật mình nhất định phải thắng.

Nhưng lúc lắp ráp súng ống, chính mình lại đã thua bởi cậu ta.

Ở hạng mục này, mình nhất định phải dùng hết khả năng để đạt được thành tích cao, dẫn trước càng nhiều càng tốt.

Chỉ bằng cách này mới có thể lấy lại mặt mũi đã mất!

Bằng không cho dù thủ trưởng không trừng trị chính mình, anh Cao cũng sẽ động thủ.

Hít sâu một hơi, Tôn Thuyền nhìn thẳng, sau đó bóp cò.

Thi đấu 50 mét bia cố định, chính thức bắt đầu!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 733.
Bình Luận (0)
Comment